“A, Liễu đại nhân.” Lão bản thư trai qua tiếp đón.
Ban đầu Vân Trân không quá để ý.
A Linh đứng dậy, muốn lấy bảng chữ mẫu phía trước, nàng lo nó té ngã, liền duỗi tay đỡ nó. Rất nhanh, nàng liền cảm nhận có ánh mắt dừng trên người mình.
Nàng đỡ A Linh, quay đầu, phát hiện có mấy người đứng ở cửa phòng nghỉ, hoặc là kinh ngạc, hoặc là dùng ánh mắt phức tạp nhìn nàng.
Vân Trân chỉ ngây ra một lúc, liền hoàn hồn.
Nàng quay đầu, xoa đầu A Linh, lại nhìn bảng chữ Vân Từ đã chọn, giống như không nhận ra người ở cửa.
Nàng không để ý, nhưng người bên ngoài lại không muốn buông tha.
“A, ta còn tưởng là ai! Khoa trương như vậy, ngay cả lão bản thư trai cũng gọi vào. Thì ra là Vân phu nhân của Túc Vương phủ. Đúng là may mắn được!” Người theo sau Liễu Minh Cẩn châm chọc.
Liễu Minh Cẩn lắc đầu với người nọ.
Người nọ liếc nhìn Vân Trân, sau đó nghiêng đầu sang một bên, nói với phu nhân trẻ tuổi bên cạnh: “Hoán Hoán, ngươi nói xem ta nói đúng hay không? Sớm biết ả ở đây, chúng ta đã không tới.”
“Nè, ngươi bớt tranh cãi đi.” Liễu Hoán Hoán giữ chặt tay người nọ, lắc đầu.
Nói xong, nàng ta lại nhìn Vân Trân.
Tuy nàng ta không nói gì thêm, nhưng ánh mắt lại chứa đầy bất mãn cùng cự tuyệt.
Vân Trân gật đầu với họ, chuẩn bị tìm lão bản thư trai tính tiền, đưa A Linh và Vân Từ đi trước.
Nàng không muốn có bất kỳ giao thoa gì với người Liễu gia nữa.
“Nè, đi đâu đấy?” Nữ tử khi nãy duỗi tay cản nàng lại, “Có phải ngươi nhìn thấy bọn ta, chột dạ đúng không? Hừ, ngươi đó, chẳng qua là thiếp thất nhà chồng biểu tỷ ta, có gì thần kỳ hả?”
Nàng ta gọi biểu tỷ phu, Vân Trân mới nhớ nàng ta là ai. Tên cụ thể nàng không nhớ, nhưng đây là một trong số mấy biểu muội của Liễu Trản Anh, nàng đã từng gặp ở Lạc Khê biệt viện một lần.
Nhìn bộ dáng này, xem ra là Liễu Minh Cẩn dẫn nhóm muội muội tới thư trai mua đồ.
“Cầm Cầm.” Liễu Minh Cẩn gọi nữ tử kia. Nói xong, hắn xoay người, gật đầu với Vân Trân, “Thật không ngờ lại gặp ngươi ở đây. Xá muội tuổi còn nhỏ, có hơi vô lễ, mong ngươi đừng chú ý.”
“Minh Cẩn biểu ca, huynh khách khí với ả làm gì? Nếu không phải ả cướp đoạt biểu tỷ phu, biểu tỷ đã không chết...”
“Cầm Cầm!” Liễu Minh Cẩn trầm giọng.
Liễu Hoán Hoán thấy Liễu Minh Cẩn đã nổi giận, vội giữ chặt nữ tử tên Cầm Cầm kia.
“Đây là tiểu thế tử đúng không? Thật đáng yêu...” Liễu Hoán Hoán nhìn A Linh, muốn duỗi tay xoa mặt nó.
A Linh không thích nàng ta, theo bản năng trốn phía sau Vân Trân.
Vân Từ cũng tiến lên hai bước chắn trước mặt A Linh.
Nhìn hai tiểu hài nhi đề phòng nhìn mình, Liễu Hoán Hoán bất mãn, có điều, nàng ta cũng không thể so đo với chúng trước mặt mọi người.
“Đúng là thông minh.” Liễu Hoán Hoán xấu hổ khen một câu.
“Ta còn chút việc, cáo từ trước.”
Vân Trân gật đầu với mấy người đối diện, liền đưa A Linh và Vân Từ ra ngoài. Ra ngoài rồi, nàng giao bảng chữ mẫu A Linh và Vân Từ đã chọn cho tiểu nhị. Nha hoàn đi thanh toán tiền, Vân Trân không hề quay đầu mà dẫn A Linh và Vân Từ đi.