Cung Nữ Thượng Vị Ký: Nhất Phẩm Hoàng Quý Phi

Chương 484: Chương 484: Không cam lòng




Đặc biệt là sau khi Tô Thanh Loan biết bản thân hao hết tâm tư, cuối cùng lại may hỉ phục cho Vân Trân, càng tức giận tới muốn hộc máu.

Rầm.

Tô Thanh Loan đập nát bình hoa trước mặt.

“Thả ta ra ngoài! Ta muốn gặp cha ta...” Tô Thanh Loan chạy tới cửa, hét lớn.

Nhưng cửa đã bị khóa lại, nàng ta kéo thế nào cũng không mở được.

Tô Thanh Loan giận tới mặt đỏ bừng.

Từ sau ngày đó, cha và gia gia nàng ta cứ nhốt nàng ta trong phòng, không cho nàng ta rời đi. Nàng ta muốn đi tìm Triệu Húc, muốn tìm Triệu Húc cầu xin, muốn hắn giúp mình. Nhưng nàng ta không thể rời khỏi căn phòng này...

Ý của cha và gia gia nàng ta, đại khái là muốn nàng ta gả cho Mã Tài.

Đúng, chính là đứa con bất hiếu của Mã Phú Quý thiếu chút khiến Mã gia bại sản, Mã Tài!

Nàng ta sao có thể gả cho Mã Tài?

Mã Tài là người thế nào?

Dựa vào đâu mà cưới nàng ta?

Cóc ghẻ còn đòi ăn thịt thiên nga!

Nhưng người Mã gia lại nói nếu Tô gia không gả nữ nhi qua, bọn họ sẽ nói chuyện xảy ra hôm đó với bên ngoài, để xem sau này trong Giang Nam thành, còn ai dám cưới nữ nhi Tô gia đã thất trinh hay không?

Hiện giờ, nàng ta chính là sự sỉ nhục của Tô gia!

Nghĩ vậy, Tô Thanh Loan càng điên cuồng.

Đốc đốc đốc...

“Tiểu thư, tiểu thư!”

Đúng lúc này, có người gõ cửa sổ.

Tô Thanh Loan ngây ra một lúc, nhanh chóng đi qua.

Để đề phòng nàng ta bỏ trốn, cửa sổ cũng bị đóng đinh từ bên ngoài.

Tô Thanh Loan chỉ có thể mơ hồ nhìn thấy bóng dáng của Hỉ Nhi.

“Tiểu thư, tiểu thư thật tốt quá!” Hỉ Nhi nhìn thấy Tô Thanh Loan, kích động.

“Hỉ Nhi! Hỉ Nhi, mau thả ta ra ngoài, mau thả ta ra ngoài!” Tô Thanh Loan gọi, “Ta không muốn gả cho Mã Tài, ta không muốn gả cho Mã Tài!”

“Tiểu thư, nô tỳ cũng không có cách thả người ra, có điều... Tiểu thư có thể tự mình cứu mình.”

...

Không bao lâu, Hỉ Nhi vội vội vàng vàng từ trong viện của Tô Thanh Loan chạy ra: “Người đâu, mau tới đây! Tiểu thư tự sát! Mau đi gọi lão gia!”

Rất nhanh, động tĩnh bên này liền kinh động tới Tô Chiếu và Tô lão gia tử.

Tô Chiếu dẫn người tới mở khóa vào cửa, phát hiện Tô Thanh Loan nằm trên mặt đất, cổ tay một đường đỏ thẫm.

“Cứu người! Mau tìm đại phu tới!”

Tô Chiếu gấp tới độ hai mắt đỏ bừng.

Đại phu vội tới, nhanh chóng băng bó vết thương cho Tô Thanh Loan.

Đợi nàng ta uống thuốc xong, Tô Chiếu đi đến, phất tay bảo hạ nhân lui xuống.

“Cha, cha, nữ nhi không muốn gả cho Mã Tài!” Tô Thanh Loan dựa vào đầu giường, sắc mặt tái nhợt, “Nếu cha và gia gia khăng khăng muốn Thanh Loan gả vào Mã gia, vậy Thanh Loan chỉ có thể đi tìm cái chết!”

“Ngươi, ngươi...” Tô Chiếu chỉ vào nàng ta, tức giận đến nói không nên lời.

“Vậy thì không gả.”

Đúng lúc này, Tô lão gia tử tới.

Tô Thanh Loan gọi “Gia gia“.

“Cha, ngài có ý gì?” Tô Chiếu hỏi.

“Có thể có ý gì?” Tô lão gia tử nhìn ông ta, sau đó nhìn Tô Thanh Loan, “Lão nhân cho ngươi cơ hội cuối cùng! Chuyện của ngươi và Mã Tài, ta sẽ thay ngươi tạm thời che giấu. Ta không cần biết ngươi dùng cách gì, chỉ cần ngươi có thể khiến biểu ca ngươi trước khi rời khỏi Giang Nam chấp nhận ngươi, vậy ngươi không cần gả cho Mã Tài nữa!”

“Thật sao?” Hai mắt Tô Thanh Loan sáng ngời, “Đa tạ gia gia! Thanh Loan nhất định sẽ khiến biểu ca đồng ý!”

...

Bên này, Triệu Húc đang viết thư cho Tô trắc phi, báo rằng có lẽ sẽ về trễ hơn dự kiến.

Thình lình, hắt xì một cái.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.