Một lát sau, Vân Trân buông tay.
Triệu Húc cầm thìa, múc từng muỗng đưa tới bên miệng nàng.
Vân Trân hé miệng, uống.
Cứ thế, mãi đến khi uống hết thuốc, Triệu Húc mới đặt chén không xuống bàn.
“Chỗ này vẫn là Hình Bộ, là nơi nghỉ ngơi ngày thường của Diêm đại nhân. Sau khi nàng ngất xỉu, ta đưa nàng tới đây. Hiện tại, nàng cứ an tâm dưỡng bệnh, chuyện còn lại nàng không cần suy nghĩ. Muộn một chút ta lại tới thăm nàng.”
Triệu Húc biết Vân Trân chắc hẳn đang có rất nhiều nghi vấn, cho nên hắn kể lại đại khái việc đã xảy ra, nói xong liền định rời đi.
“Điện hạ...” Vân Trân gọi hắn lại.
Triệu Húc đưa lưng về phía nàng, dừng bước, nhưng không quay đầu.
Vân Trân nhìn tấm lưng hắn, há miệng, cuối cùng lại không nói gì.
Triệu Húc đợi một chút, thấy nàng im lặng, liền ra ngoài.
Vân Trân nằm trên giường nhìn bóng dáng hắn đi xa, ánh mắt lập lòe.
...
Triệu Húc rời khỏi phòng, đi tìm Diêm Tá, lại dặn dò một lần, rồi đứng dậy hồi cung.
Về hoàng cung, đến bên ngoài Càn Nguyên Cung, hắn dừng lại. Đứng trước cổng Càn Nguyên Cung, hắn ngẩng đầu nhìn tòa cung điện thuộc về mình.
Đứng một lát, hắn lại muốn xoay người bỏ đi.
“Điện hạ định đi đâu vậy?”
Đúng lúc này, bên cạnh truyền tới một giọng nữ.
Triệu Húc quay đầu, thấy Liễu Trản Anh mặc một bộ cung trang màu vàng dẫn theo cung nữ tới đây.
“Hoàng tử phi.” Triệu Húc gật đầu.
“Điện hạ.” Liễu Trản Anh gọi hắn lại.
Triệu Húc dừng bước.
“Điện hạ mới đi đâu về vậy? Cả ngày nay thần thiếp không thấy điện hạ.”' Liễu Trản Anh ngẩng đầu nhìn hắn, hỏi, “Vừa rồi thần thiếp đi vấn an mẫu phi, mẫu phi còn hỏi thăm điện hạ.”
“Tùy tiện ra ngoài mà thôi.” Triệu Húc nói.
“Thật không?” Ánh mắt Liễu Trản Anh trở nên lạnh lẽo, “Tùy tiện ra ngoài một chút, là có thể tới hành quán của Ma Đà Quốc, là có thể tới Hình Bộ?”
“Ngươi phái người theo dõi ta?” Triệu Húc nhíu mày.
“Theo dõi?” Liễu Trản Anh siết chặt hai tay, “Điện hạ, thần thiếp là thê tử của ngài, đương nhiên có tư cách biết điện hạ đi đâu.”
“Thê tử?” Triệu Húc híp mắt, trầm giọng, “Quan hệ giữa ngươi và ta, ngươi biết rất rõ. Ta biết mình nợ ngươi, nhưng ta sớm đã nói rõ với ngươi, thân phận Lục hoàng tử phi ngươi muốn, ta đã cho ngươi. Nếu ngươi còn muốn thứ khác, đó là chuyện không có khả năng! Ngươi là người thông minh, nên biết không dây dưa mới là điều đúng đắn!”
Nói xong, không thèm liếc nhìn Liễu Trản Anh dù chỉ một cái, hắn xoay người rời khỏi Càn Nguyên Cung.
Liễu Trản Anh đứng tại chỗ nhìn theo Triệu Húc, cắn môi.
“Hoàng tử phi, tay người chảy máu rồi.” Cung nữ đứng cạnh sợ hãi nói.
Liễu Trản Anh cúi đầu, mới thấy móng tay sớm đã véo vào lòng bàn tay, máu chảy ra.
...
Triệu húc rời khỏi Càn Nguyên Cung, đứng dưới tường cung một lát, liền nâng bước đi về phía cấm vệ doanh.
Tới cấm vệ doanh, hắn tìm được Ngụy Thư Tĩnh.
“Điện hạ.”
Ngụy Thư Tĩnh thấy Triệu Húc tới, phất tay với người bên cạnh, ý bảo họ lui xuống.
Đám người đi rồi, Ngụy Thư Tĩnh mới nói: “Đã tra rõ. Bát sư huynh nói không sai.”
Kế tiếp, Ngụy Thư Tĩnh nói chuyện mình điều tra được với Triệu Húc.