Thì ra có rất nhiều chuyện xảy ra khi trượng phu của Cung ma làm quản sự cửa hàng của Vương gia.
Có một năm, Vương phu nhân tới cửa hàng kia kiểm toán, vô tình phát hiện có hàng giả, sau khi cẩn thận kiểm tra, thì ra là quản sự cửa hàng giở trò bịp, trộm lấy tiền tài, lừa gạt chủ nhân.
Con người Vương phu nhân trước đây Vân Trân đã chứng kiến, tính tình nóng nảy, phát hiện quản sự trong tìm làm thế, không nói hai lời, trực tiếp sa thải ông ta.
Quản sự kia là kẻ thích cá cược.
Sau khi bị sa thải, ông ta đi đánh bạc, kết quả thiếu một đống nợ.
Hết cách, ông ta chỉ đành quay lại cửa hàng, muốn mượn chút tiền, liền bị Vương phu nhân đuổi đi.
Cái ngày bị đuổi đi, trên đường về nhà, quản sự kia gặp đám đòi nợ. Người của sòng bạc biết chuyện quản sự bị đuổi khỏi cửa hàng Vương gia, vẫn tới tìm ông ta đòi tiền.
Quản sự không có tiền, bị đám người kia đánh tới gần chết mới thôi.
Cuối cùng, là hàng xóm cách vách phát hiện, kéo ông ta về nhà.
Nhưng quản sự khi ấy bị thương rất nghiêm trọng, cần xem đại phu.
Thê tử của quản sự cũng chính là Cung ma đem hết tiền trong nhà ra cũng không đủ trả, hết cách, chỉ đành đi cầu xin Vương phu nhân.
Lúc đó, Vương phu nhân căn bản không chịu gặp bà ta, chỉ bảo tiểu nhị đuổi bà ta đi.
Tiểu nhị kia trước đây từng bị quản sự ức hiếp, ghi hận trong lòng, thời điểm gặp Cung ma không nhịn được mà mỉa mai vài câu.
Cung ma tâm cao khí ngạo, không chịu nổi, không đợi tiểu nhị lấy tiền Vương phu nhân cho ra, đã tức giận bỏ đi.
Chờ Cung ma trở về, phát hiện quản sự đã thoi thóp, chỉ còn một hơi cuối cùng.
Không đến buổi tối, quản sự qua đời.
Cung ma ghi món nợ này lên đầu Vương phu nhân.
Nhưng đối với Vương phu nhân mà nói, bà ta chẳng qua là thê tử của một quản sự giở trò bịp bị sa thải. Sau đó bà có phái người tới cho tiền, nhưng thê tử của quản sự kia cũng không muốn. Bà bận nhiều việc, căn bản không có thời gian chú ý quản sự kia thế nào.
Dù sao bà ở cửa hàng kia không bao lâu liền trở về Toại Châu, rất nhanh đã quên chuyện đó.
Lại qua vài năm, bà sinh hạ Vương Kỳ Lân.
Vì tuổi lớn, ngày thường phải lo lắng chuyện ở cửa hàng, còn phải đều phòng đám di nương trong hậu viện của Vương lão gia, không có nhiều sức lực chăm sóc Vương Kỳ Lân, nên tìm mấy vú nuôi cho Vương Kỳ Lân.
Trong đó có Cung ma tới báo thù.
Sau một năm rưỡi, Vương Kỳ Lân cai sữa, vú nuôi bên cạnh nó chỉ còn lại một mình Cung ma.
Trong thời gian đó bà ta có rất nhiều cơ hội giết Vương Kỳ Lân.
Có điều đến cuối cùng, bà ta lựa chọn hạ độc.
Độc dược phát tác chậm cứ thế tra tấn Vương Kỳ Lân, cũng tra tấn người Vương gia.
“Đúng là hoang đường! Phu quân của bà chết có liên quan gì tới ta! Có liên quan gì tới Lân Nhi của ta!” Vương phu nhân nghe xong mọi chuyện, cao giọng, “Huống chi khi đó ta đã sai tiểu nhị đưa tiền cho ngươi, là chính ngươi không cần.”
“Tiểu nhị kia không có ở đây, ngươi muốn nói thế nào mà chả được!” Cung ma oán hận nói, “Hôm nay, ta sẽ khiến ngươi phải trơ mắt nhìn nhi tử của ngươi chết trước mặt ngươi!”
“Không phải ngươi nói chỉ cần chúng ta tới, ngươi sẽ đưa thuốc giải cho chúng ta sao?” Vương phu nhân vội hỏi.
“Thuốc giải?” Cung ma cười lạnh, “Chẳng qua lừa các ngươi thôi, nào có thuốc giải gì chứ! Hôm nay, nhi tử của ngươi bắt buộc phải chết!”
“Chưa chắc.” Cung ma vừa nói xong, Vân Trân liền lên tiếng.