Cho nên cầu xin nàng, cầu xin nàng nói với ta, tất cả đều là giả, tất cả đều là giả...
Nàng là đại phu, nàng là đại phu lợi hại nhất thế gian này, nàng còn có sư phụ được thiên hạ gọi là thần y. Hai người là đại phu lợi hại nhất thế gian này, hai người từng trị khỏi nhiều bệnh như vậy, bao nhiêu người trong tay hai người đều có thể sống, tại sao đối với hai đại phu lợi hại nhất thế gian, ngay cả “bệnh” của nàng cũng không trị hết?
Rõ ràng là gạt người.
Nàng xem, nàng rõ ràng còn sống rất tốt, sống trước mặt ta. Sao có thể còn chưa đến ba tháng chứ?
Thật buồn cười!
Không, đây là chuyện buồn cười không thể cười nhất trên thế gian.
Triệu Húc nhìn Vân Trân, hi vọng nàng có thể cho mình đáp án.
Vân Trân có thể cảm nhận rõ bàn tay đang nắm lấy tay mình đang run rẩy. Nàng có thể nhìn ra trong đôi mắt quen thuộc kia giờ phút này đựng đầy sợ hãi, chờ mong, cùng khẩn cầu.
Khẩn cầu cái gì?
Khẩn cầu nàng phủ định lời sư phụ vừa nói.
Khẩn cầu, khẩn cầu nàng có thể nói vừa rồi là hắn nghe lầm.
Khẩn cầu, khẩn cầu...
Nàng có thể mãi mãi ở bên hắn.
Khẩn cầu nàng đừng chết.
Vân Trân không dám tiếp tục nhìn thẳng vào đôi mắt đó nữa.
Nàng không dám nhìn Triệu Húc.
Bởi vì bọn họ đều biết câu trả lời là gì.
Nhưng một người muốn hỏi, một người không đáp được.
Giống như chỉ cần không trả lời, có lẽ sẽ không cần đối mặt với vận mệnh “vui đùa“.
“Trân Nhi...” Triệu Húc nức nở.
Vân Trân ngẩng đầu nhìn hắn, chấn động.
Hắn đang cầu xin nàng, cầu xin nàng có thể lừa hắn.
Nhưng nàng biết, không thể.
Cuối cùng, nàng hít sâu một hơi, nhìn thẳng vào mắt hắn, như dùng hết sức lực trong đời chậm rãi nói: “Đúng vậy. Sư phụ nói không sai. Thiếp không sống được bao lâu nữa.”
“Không!” Vân Trân vừa nói xong, Triệu Húc liền gầm lên. Hắn nắm chặt tay nàng, thống khổ nói, “Không thể! Sao có thể? Nàng đang gạt ta? Nàng nhất định đang gạt ta đúng không? Nàng rõ ràng đang sống rất tốt, trong bụng nàng còn có con của chúng ta, nàng sao có thể... Sao có thể... Nàng đang gạt ta, đang đùa giỡn ta, có phải không?”
Vân Trân chỉ biết nhìn hắn.
Triệu Húc lắc đầu, nhìn Độc Thủ Y Tiên ngồi bên cạnh: “Tiền bối...”
“Túc Vương, đồ đệ của ta không lừa ngài, ta cũng không lừa ngài.”
Độc Thủ Y Tiên vừa dứt lời, thân thể Triệu Húc lập tức run rẩy.
Vân Trân nhìn hắn đứng trước mặt mình nhìn vào hư không, linh hồn như bị rút ra, chỉ còn cái xác.
Nàng từng đoán sau khi biết bệnh tình của nàng, Triệu Húc sẽ phản ứng thế nào.
Nàng biết, Triệu Húc sẽ rất thương tâm, rất đau khổ.
Nhưng khi tận mắt nhìn, nàng vẫn không nhịn được mà đau lòng, còn đau đớn hơn tưởng tượng.
“Chẳng lẽ không có cách nào sao?” Thật lâu sau, Triệu Húc khàn giọng hỏi.
Vân Trân nhìn hắn.
Độc Thủ Y Tiên thở dài, lắc đầu: “Nếu không phải biết độc nàng trúng không có thuốc nào cứu được, ta đây cũng không kéo dài thời gian tới lúc này mới đến Quán Châu.”
Thì ra Độc Thủ Y Tiên sớm đã biết Triệu Húc phái người tìm mình, nhưng ông đoán được nguyên nhân Triệu Húc tới tìm, cho nên mới khó xử không biết có nên lộ diện hay không.