Cung Nữ Thượng Vị Ký: Nhất Phẩm Hoàng Quý Phi

Chương 281: Chương 281: Không phải hại nàng mất mặt sao?




“Được rồi! Kế tiếp là ai?”

Lúc này, người làm chủ nhà như Triệu Húc đứng ra giúp Liễu Minh Cẩn vượt qua bầu không khí xấu hổ này.

Hỉ Nhi đẩy Tô Thanh Loan, Tô Thanh Loan đứng dậy, nhìn Triệu Húc, nói: “Biểu ca, Thanh loan bất tài, tự mình bêu xấu.”

Ngoài đình, Vân Trân nghe đến đây, quay đầu, vừa lúc thấy Tô Thanh Loan liếc mắt đưa tình nhìn Triệu Húc.

Triệu Húc ho một tiếng, mượn cơ hội tránh khỏi ánh mắt của nàng ta, gật đầu: “Thanh Loan biểu muội, mời.”

Tô Thanh Loan ngẩng đầu nhìn lá sen nơi xa, chậm rãi nói: “Hà diệp sinh thì xuân tình sinh, hà diệp khô thì thu hận thành. Thâm tri thân tại tình trường tại, trướng vọng giang đầu giang thuỷ thanh(*).”

(*) 荷叶生时春恨生,荷叶枯时秋恨成。深知身在情长在,怅望江头江水声: trích trong bài Mộc thu độc du Khúc giang (cuối thu một mình đi chơi) của nhà thơ Lý Thương Ẩn, dịch nghĩa: Lá sen sinh ra lúc tình xuân nảy nở, lá sen tàn khi hận thu chớm thành. Biết rõ thân còn thì tình còn mãi, buồn nhìn về đầu sông chỉ nghe tiếng nước sông chảy.

Lá sen sinh ra lúc tình xuân nảy nở.

Lá sen tàn khi hận thu chớm thành.

Biết rõ chỉ cần mình còn sống, tình ý vĩnh tồn thiên trường địa cửu. Bao nhiêu phiền muộn, cuối cùng cũng như dòng sông vô tận.

Bài thơ này chứa chan tình cảm sâu lắng, âm điệu bi thương.

Tô Thanh Loan đọc xong, trong đình an tĩnh hồi lâu.

Qua nửa ngày, mới có người tán thưởng: “Không ngờ Tô tiểu thư còn trẻ tuổi mà đã có lĩnh hội như vậy, a... Tại hạ bái phục!”

“Đúng vậy, không ngờ Tô tiểu thư lại có tài hoa như thế. Bài thơ này, có thể nói là điều cổ tình thâm.”

“Có vẻ đây là bài thơ hay nhất nãy giờ.”

“Đúng vậy! Xứng đáng đứng nhất!”

...

Người trong đình sôi nổi khen ngợi.

Vân Trân thấy Tô Thanh Loan xấu hổ đỏ mặt, nhìn Triệu Húc: “Biểu ca cảm thấy bài thơ này của Thanh Loan thế nào?”

“Hay lắm.” Triệu Húc gật đầu.

Tô Thanh Loan nghe hắn nói như vậy, lập tức lộ vẻ vui mừng.

Lưu Vân Bạch ngồi đối diện nhìn một màn này, suy tư nâng chung rượu trong tay lên.

“Đúng là rất hay.” Triệu Ngọc Dao bỗng đứng dậy, kéo tay Tô Thanh Loan khích lệ, cười nói: “Ta cũng không ngờ Tô muội muội lại có tài như thế. Xem ra sau này, danh tiếng 'đệ nhất tài nữ trong kinh thành' sẽ thuộc về muội mất.”

“Tỷ tỷ tán thương, thơ của tỷ tỷ hay mới đúng.”

Tô Thanh Loan ngượng ngùng cười cười.

Triệu Ngọc Dao thấy nàng ấy như vậy, lại thấy sau khi bản thân nói xong lời này, trong đình có không ít người bắt đầu chú ý tới nàng ấy, ngay cả Liễu Minh Cẩn cũng nhìn Tô Thanh Loan, đáy lòng không khỏi ghen ghét.

Có điều nhớ tới cuộc sống ở chùa miếu, nhớ tới lời mẫu phi dạy bảo, nàng ta đành phải khống chế ghen ghét cùng phẫn nộ, sau đó quét mắt nhìn một vòng.

Rất nhanh, nàng ta liền thấy Vân Trân đứng ngoài đình.

Lập tức có đối tượng để trút giận.

“Ngươi, qua đây!”

Triệu Ngọc Dao chỉ vào Vân Trân, gọi.

Vân Trân ngây ra một lúc, nhìn nàng ta.

“Nói ngươi đó! Vào đây!” Triệu Ngọc Dao lại gọi.

Vân Trân hít sâu một hơi, đón nhận ánh mắt đánh giá của mọi người, vào trong đình.

“Nô tỳ gặp qua Đại tiểu thư.” Vân Trân hành lễ.

Triệu Ngọc Dao ngoài cười nhưng trong không cười mà nhìn nàng: “Ngươi làm thơ đi!”

Dứt lời, Vân Trân ngẩng đầu, kinh ngạc nhìn nàng ta.

Trong đình an tĩnh lại.

Sau đó, không biết ai cười một tiếng, nói: “Triệu tiểu thư, người hồ đồ rồi, nha hoàn sao làm sao biết làm thơ?”

“Đúng thế, nói không chừng ngay cả chữ cũng không biết.” Lập tức có người phụ họa.

“Triệu tỷ tỷ, tỷ đừng làm khó Trân Nhi.” Lúc này, Tô Thanh Loan lên tiếng, lo lắng nhìn Vân Trân, “Tỷ bảo nàng ấy làm thơ, không phải hại nàng ấy mất mặt sao?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.