Cung Nữ Thượng Vị Ký: Nhất Phẩm Hoàng Quý Phi

Chương 134: Chương 134: Là ta làm




Sau khi Tôn Thúy Châu nói xong, trong phòng an tĩnh một lúc.

Tô trắc phi phất tay, ý bảo Bích Diên dẫn nàng ta xuống.

Tôn Thúy Châu đi rồi, Tô trắc phi mới nhìn Vân Trân: “Trân Nhi, ngươi có phải nên giải thích một chút không?”

Vừa dứt lời, Vân Trân run lên.

“Nô tỳ...”

Nàng theo bản năng ngẩng đầu nhìn Triệu Húc. Nhưng sắc mặt Triệu Húc lại hết sức khó coi mà tránh ánh mắt của nàng đi. Trong đầu nàng lập tức trống rỗng.

“Trân Nhi?” Tô trắc phi thúc giục.

Vân Trân gục đầu, hai tay nắm chặt thành đấm. Một lát sau, như đồng ý thỏa hiệp, nàng trầm giọng: “Nô tỳ, không còn gì để giải thích.”

Lời này vừa nói ra, Triệu Húc lập tức quay đầu nhìn nàng, trong đôi mắt đen nhánh tràn ngập khiếp sợ, không thể tin được, phẫn nộ, cùng thất vọng.

Vân Trân vẫn luôn không ngẩng đầu.

Nàng biết, Triệu Húc đang nhìn nàng.

Nhưng nàng lại không dám đối diện với hắn. Nàng sợ một khi đã nhìn, bản thân sẽ không còn dũng khí tiếp tục.

Tô trắc phi có thể tìm Tôn Thúy Châu tới, nàng còn có thể biện giải được gì?

Nói nàng phát hiện trong điểm tâm có vấn đề, mới xuống bếp đổi cái mới sao?

Không, sẽ không có ai tin, sẽ không có ai tin một người làm mẫu thân sẽ hạ mi dược vào trong đồ ăn của nhi tử thân sinh của mình.

Nếu nói, Tô trắc phi làm như vậy vì châm ngòi quan hệ giữa nàng và Triệu Húc, khiến Triệu Húc hoàn toàn thất vọng về nàng thì sao?

Nàng có chứng cứ không?

Trước đừng nói Triệu Húc có tin hay không, chỉ cần nàng khai Tô trắc phi ra, đó là công khai làm trái ý bà ta. Với tình cảnh của nàng lúc này, chẳng khác nào đi tìm đường chết.

Mục đích của Tô trắc phi chẳng qua là cảm thấy tình cảm là thứ trói buộc, là uy hiếp, sẽ khiến người ta trở nên do dự mềm lòng, nên bà ta muốn tự tay Triệu Húc nhổ đi “sự uy hiếp” này, khiến hắn hoàn toàn hết hi vọng với Vân Trân.

Cho dù Vân Trân may mắn thoát được lần này, vẫn còn sẽ có lần sau.

Nếu đã thế, chi bằng trực tiếp nhận.

Nhưng e rằng từ nay, Triệu Húc sẽ không còn tin tưởng nàng.

...

“Hay, hay lắm! Xem ra ngươi đã chịu thừa nhận.” Tô trắc phi khẽ cười, rất vừa lòng với “sự thức thời” của Vân Trân. Có điều, như vậy vẫn chưa đủ, “Vậy ngươi mau nói cho thiếu gia biết, ngươi đã làm thế nào?”

“Mẫu phi!” Triệu Húc không tin mà nhìn Tô trắc phi.

Vân Trân quỳ dưới đất cũng cố gắng khống chế phẫn nộ và hận ý trong lòng.

Nàng thế mà bị ép tới bước đường này sao?

“Nói! Ngươi không nói rõ ràng, thiếu gia làm sao biết?” Tô trắc phi nhàn nhạt nói.

“Nô tỳ...”

“Ngẩng đầu lên, nhìn vào mắt thiếu gia, từng câu từng chữ nói rõ xem ngươi đê tiện hạ thuốc trong điểm tâm của thiếu gia thế nào, đê tiện muốn bò lên giường của thiếu gia thế nào, muốn dùng cơ thể mình giữ lấy thiếu gia thế nào, tìm mọi cách, trăm phương ngàn kế thế nào... Từng chuyện, hôm nay ở trước mặt thiếu gia và ta, ngươi nói cho rõ ràng xem!” Tô trắc phi cười lạnh nhìn nàng.

Bà ta vừa dứt lời, Triệu Húc lảo đảo một cái, hoảng hốt nhìn Vân Trân.

Toàn thân Vân Trân căng cứng, cắn chặt môi.

Sau một hồi, nàng ngẩng đầu, sắc mặt bình đạm không gợn sóng, nhìn Triệu Húc, nói: “Mị dược trong tối qua thiếu gia trúng, là nô tỳ hạ.”

“Trân Nhi!” Triệu Húc lập tức cắt ngang.

Vân Trân nắm chặt hai tay, tiếp tục: “Nô tỳ sớm đã chuẩn bị điểm tâm hạ mị dược, định đưa qua chỗ thiếu gia. Đúng lúc nương nương bảo nô tỳ mang điểm tâm qua cho thiếu gia, vì thế...”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.