“Thế sao? Thật đáng sợ!” A Linh che hai mắt lại
Vân Trân cười, bế A Linh đi về phía trước, vừa đi vừa nói: “Đúng vậy, cho nên A Linh phải nhớ. Sau này gặp lại tên khốn kia, A Linh biết làm gì không?”
A Linh lén hé tay, để lộ đôi mắt vừa to vừa trong veo.
“Bỏ trốn. Đi tìm mẫu thân, tìm phụ vương.” A Linh trả lời.
“A Linh thông minh quá.” Vân Trân cọ trán mình lên trán nó, khích lệ, “Còn nữa, đồ ăn tên khốn kia đưa cũng không thể ăn...”
Cung nữ của Chiêu Đức Cung và nha hoàn của Túc Vương phủ theo sau nhìn nhau, trao đổi ánh mắt.
Việc này...
Vân phu nhân dạy tiểu thế tử như thế, thật sự không có vấn đề sao?
Dù sao nói thế nào vị kia cũng là Thái Tử!
...
Vân Trân tới Chiêu Đức Cung.
Ba năm nay, thay đổi há chỉ có Vân Trân và Triệu Húc?
Hậu cung này mới là nơi thay đổi nhiều nhất.
Người xưa đi, người mới tới.
Chỉ riêng phi tần ở Chiêu Đức Cung đã có không ít gương mặt mới. Vân Trân biết, những người đó đều dựa vào Đức Phi.
Tới nơi rồi, Vân Trân mang A Linh hành lễ với Đức Phi trước, sau đó hành lễ với các phi tần đang ngồi.
Đức Phi có vẻ rất thích A Linh, vừa thấy A Linh, liền nở nụ cười, vẫy tay với nó.
A Linh quay đầu nhìn Vân Trân.
Vân Trân gật đầu.
Nhận được gật đầu, nó lúc này mới tới trước mặt Đức Phi, nâng tay, theo quy củ hành lễ với Đức Phi.
Bộ dáng nghiêm trang kia khiến Đức Phi yêu thích không thôi. Những phi tần bên cạnh cũng không tiếc lời khích lệ. Nhất thời, bầu không khí trong điện rất vui vẻ.
Vân Trân ngồi bên cạnh.
Nội dung họ nói chuyện phần lớn xoay quanh A Linh.
Vân Trân không biết bọn họ rốt cuộc có bao nhiêu người thật lòng. Nhưng có một việc nàng dám chắc, đó chính là sẽ không có ai dám ở trước mặt Đức Phi, thậm chí là hoàng đế nói A Linh không tối.
Dù sao dưới gối hoàng đế, con nối dõi vốn không nhiều.
Ba năm Vân Trân rời khỏi hoàng cung, trong hậu cung chỉ có thêm một tiểu công chúa. Nhưng tiểu công chúa kia vừa chào đời đã yếu ớt, chưa tròn một tuổi đã bất hạnh qua đời. Nghe nói khi đó hoàng đế vô cùng đau lòng.
Tính ra, A Linh chính là tôn tử duy nhất của hoàng đế.
Tuy trắc phi của Vũ Vương không lâu trước đã sinh cho gã một nhi tử. Nhưng Vũ Vương Triệu Kỳ dù sao cũng chỉ do Vương Hoàng Hậu nhận nuôi, hoàng tử được nhận nuôi dù được sủng ái, dù lợi hại thế nào cũng không sánh bằng nhi tử thân sinh của mình. Lui một vạn bước mà nói, nếu Vũ Vương Triệu Kỳ muốn kế vị, trừ khi nhi tử của hoàng đế, nhi tử của nhi tử của hoàng đế đều không thể kế vị...
Nếu không, gã mãi mãi không có cơ hội.
Gã không có cơ hội, vậy con của gã cũng không có cơ hội.
Tính ra, A Linh rất quý giá. Hơn nữa bản thân A Linh đã thông minh, khó trách có lời đồn mỗi lần Triệu Húc đưa A Linh tiến cung thỉnh an hoàng đế, ngày đó hoàng đế đều ăn nhiều hơn bình thường một chén cơm.
Do đó, dù những người này thích thật hay thích giả...
Trên mặt bọn họ đều phải duy trì vẻ yêu thích.
Ngay cả Đức Phi.
Vân Trân đoán, sở dĩ hiện tại bà ta có thể chịu đựng nàng, ngoại trừ những lý do bà ta nói, chỉ sợ cũng có liên quan tới A Linh. Bởi vì nàng là mẫu thân của A Linh. A Linh là thế tử của Túc Vương phủ. Dưới gối Triệu Húc ngoại trừ A Linh cũng không còn hài tử khác. Mà hoàng tộc Triệu thị vốn ít người, Đức Phi không dám mạo hiểm.