Nếu chỉ thế đã đắc tội người ta, vậy còn Tống ma ma kia thì sao?
Bình Nhi nói, chỗ của Tống ma ma ngay cả son phấn của có thể mua được, chứng minh Tống ma ma ở Thượng Thanh biệt trang rất biết cách, càng có cách thì càng có nhiều quyền, chỉ sợ hiện tại...
Nghĩ đến đây, Vân Trân mới phát hiện thì ra nước ở Thượng Thanh biệt trang căn bản không hề trong, con vô cùng vẩn đục.
...
Ăn bánh bao xong, Vân Trân liền tới chỗ Bình Nhi nhận nhiệm vụ hôm nay.
Nhiệm vụ hôm nay của nàng là làm xong ba mươi cái hoa đăng bằng trúc, nghe nói hoa đăng này chờ tới thất tịch tháng sau sẽ mang lên chợ bán.
Vân Trân chưa bao giờ làm hoa đăng.
Sau khi nhận công việc, Bình Nhi liền bảo nàng tới chỗ làm hoa đăng học người ta.
Vân Trân nhận lệnh, tới nơi làm hoa đăng hôm nay.
Đó là một gian phòng rất lớn, hẳn là mấy căn phòng nối thông với nhau.
Thời điểm Vân Trân tới, trong phòng đã có những người khác. Vân Trân cầm lệnh điều phối đi tìm người phụ trách hôm nay. Người nọ liếc nhìn lệnh bài trong tay nàng, liền bảo nàng sang bên cạnh xem người khác làm thế nào.
Bọn họ làm thế nào, nàng học thế ấy.
Mọi người ai cũng lo cúi đầu làm việc, không ai rảnh để ý tới nàng.
Vân Trân dựa theo quy củ làm được hai cái, mười ngón tay đã sưng đỏ.
Lúc trước ở vương phủ làm việc, tuy rằng trên danh nghĩa nàng là nha hoàn quét rác, nhưng mỗi ngày cũng chỉ quét lá rụng cỏ dại trong hoa viên mà thôi. Những việc nặng nhọc đã có phụ nhân và nam nhân ngoại viện làm.
Nàng hoàn toàn không ngờ, chỉ mới làm hai cái hoa đăng, ngón tay đã sưng đỏ.
“Chà, đúng là yếu đuối.”
Lúc này, phía sau vang lên một tiếng trào phúng.
Vân Trân quay đầu, thấy Niên Sanh đang nằm trên thanh tre, gối đầu lên tay.
“Sao ngươi lại ở đây?” Vân Trân kinh ngạc nhìn hắn, sau đó lại nhìn xung quanh, dời đồ của nàng tới trước mặt Niên Sanh.
“Ngươi lại đây làm gì?” Niên Sanh bất mãn nhíu mày.
“Ta làm với ngươi.” Vân Trân liếc nhìn hoa đăng bên cạnh.
Niên Sanh trừng mắt, rồi lại nằm xuống.
“Những người khác đều làm hoa đăng, vì sao ngươi không làm? Ngươi không sợ bị trừ lông chim sao?” Vân Trân hỏi.
Sáng nay nàng mới biết “lông chim” là gì.
Thì ra người bị đưa tới Thượng Thanh biệt trang đều là phạm vào kỵ hủy, hoặc đắc tội với người bên trên, bị phán “lưu đày chung thân“.
Có điều, “lưu đày chung thân này” không phải thật sự bị phạt cả đời, vẫn có “miễn tội“. Ví dụ như, lông chim.
Mỗi ngày sau khi làm xong việc sẽ có thể nhận được số “lông chim” tương ứng, khi “lông chim” đủ liền có thể rời khỏi Thượng Thanh biệt trang.
Tương tự, nếu ngươi không làm xong việc, hoặc là phạm lỗi, sẽ bị trừ “lông chim“.
...
“Trừ thì trừ thôi.”
Niên Sanh chẳng hề để ý mà trả lời.
“Chẳng lẽ ngươi không muốn ra ngoài sao?” Vân Trân kinh ngạc.
“Ra ngoài làm gì?” Niên Sanh bĩu môi, “Ta cảm thấy ở đây rất tốt. A, ta thiếu chút quên nói, ta và ngươi khác nhau, ngươi muốn ra ngoài, nhưng ngươi nhìn xem những người trong phòng này đi... Có thấy bà tử ngồi ở cửa không? Nghe nói bà ta năm hai mươi tuổi đã bị đưa vào đây, cho tới bây giờ tóc đều bạc hết vẫn không thể ra ngoài...”
Vân Trân quay đầu nhìn người Niên Sanh chỉ. Nếu không phải tay người nọ còn cử động, Vân Trân thật sự cho rằng đó chỉ là một cái xác chết.