“Bây giờ thì sao? Bây giờ nàng muốn từ bỏ ta, từ bỏ A Linh sao?” Triệu Húc hỏi.
“Vậy ngài cảm thấy giữa chúng ta còn có thể tiếp tục à?” Vân Trân nhìn hắn, bình tĩnh nói, “Giữa ngài và ta, bất luận ngài có tha cho ta hay không, chỉ riêng thù hận giữa hai nhà chúng ta, ngài cảm thấy ta còn có thể như trước làm bộ chưa từng xảy ra chuyện gì sao? Nếu ta buông bỏ những điều đó, ở bên ngài, lương tâm của ta mãi mãi sẽ chịu khiển trách, không thể nào bình yên.”
Nếu nàng thật sự là “Trân Nhi”, thời điểm nàng tới thế giới này còn ở trong bụng Cửu Ca, chưa chào đời, hoặc là nàng từng được Cửu Ca bồng trong tay, cảm nhận tình thương của mẹ...
Như vậy, nàng sẽ thống khổ, cảm thấy dày vò.
Nhưng nàng không phải.
Nàng cũng cảm thấy may mắn vì bản thân tới muộn mấy năm.
Nhung dù thế, hiện tại thân thế của nàng đã bị Triệu Húc biết, nàng không thể tiếp tục ở bên cạnh Triệu Húc. Không chỉ vì Tô Thái Hậu, không chỉ vì “Tham Lang“...
Trên thực tế, quan trọng nhất vẫn là Triệu Húc và A Linh.
Cho dù vì họ, nàng cũng không nên lưu luyến tình cảm này.
Một khi thân phận nàng bị vạch trần, người đầu tiên chịu liên lụy chắc chắn là A Linh.
Còn không bằng từ giờ trở đi, chủ động buông bỏ tất cả.
Triệu Húc đã là đế vương.
Vân Trân tin hắn có thể làm một vị hoàng đế tốt.
Nàng hi vọng hắn có thể giống một hoàng đế, sẽ không vì nàng mà làm ra chuyện trái với ý nguyện của hắn.
Nàng hi vọng hắn trở nên tốt hơn, tự tại hơn, chứ không phải như con chim ưng bị nhốt trong lồng sắt, vì yêu nàng mà bị nàng trói buộc.
Có khi ngẫm lại con đường họ từng đi, có nhấp nhô, có khó khăn.
Thật ra Vân Trân đã từng hỏi chính mình rất nhiều lần, làm vậy rốt cuộc có đáng hay không.
Nếu tình yêu khiến bản thân cảm thấy áp lực, bị trói buộc, không được tự tại... Vậy còn cần tình cảm thế này không?
Nếu tình yêu khiến đôi bên đều áp lực, vì yêu nhau ở bên nhau mà vết thương chồng chất... Vậy tình cảm này còn cần kiên trì không?
Có khi, nàng sẽ tự hỏi chính mình.
Triệu Húc yêu nàng, nàng biết.
Nàng cũng yêu Triệu Húc, việc này nàng rất khẳng định.
Nhưng nếu tình yêu của họ không được mọi người chúc phúc, ngược lại còn chịu khảo nghiệm quá lớn. Khảo nghiệm này vừa kết thúc, lại tới khảo nghiệm mới, khảo nghiệm mới kết thúc, lại xuất hiện khảo nghiệm tiếp theo...
Tình yêu như vậy thật sự cần tiếp tục kiên trì sao?
Vì được bên nhau, trở nên vết thương chồng chất.
Vì được bên nhau, bị người xung quanh công kích.
Đôi khi có thể vượt qua. Ủng hộ chính chủ vào ngay [ TгЦмtгuуen . v Л ]
Chỉ cần yêu nhau là được rồi.
Nhưng nàng và Triệu Húc lại khác...
Triệu Húc là đế vương.
Vân Trân tin hắn có thể làm tốt hơn.
Nàng không mong hắn vì nàng mà trên lưng gánh bất cứ bêu danh hay vết nhơ gì. Dù đây có phải Triệu Húc cam tâm tình nguyện hay không...
Huống chi vẫn còn A Linh.
Có lẽ theo tuổi tác lớn dần, nàng mất đi nghị lực ban đầu.
Nàng không chắc nếu tiếp tục dây dưa với Triệu Húc, bọn họ sẽ đi tới đây.
Nhưng có lẽ, nàng sẽ càng mệt mỏi.
Tuy Vân Trân không muốn thừa nhận, nhưng tính cả đời trước, nàng quả thật không còn trẻ.
Có lẽ vì gặp thử thách không ngừng, nàng dần cảm thấy mệt mỏi.
Cơ thể này chưa già, nhưng trái tim đã bắt đầu mệt.
“Ta có thể...” Triệu Húc nhíu mày, “Vì người nhà của nàng lật lại bản án.”