Vân Trân ngồi thêm một lúc liền đứng dậy cáo từ.
Trở về Thính Tuyết Hiên, tâm trạng của nàng đã bình tĩnh trở lại.
Mấy ngày kế tiếp, nàng đều an an phận phận chờ bão táp sắp đến.
Có đôi khi Quả Nhi sẽ tới kể nàng nghe mấy chuyện bát quái mới, có Triệu Ngọc Dao, có Tô Thanh Loan...
Hôm nay, Quả Nhi tới mang đến cho nàng một tin tức chấn động.
Có người ở trên triều dâng tấu tố cáo Lại Bộ Thị Lang mới nhậm chức, nói ông ấy lợi dụng chức quyền nhận hối lộ, nâng một quan viên vốn là hạ đẳng lên thành trung thượng đẳng. Hơn nữa, còn lấy ra được chứng cứ.
Hoàng đế nổi giận, lệnh Đại Lý Tự bắt giam Lại Bộ Thị Lang chờ thẩm vấn.
Hiện tại, Lại Bộ Thị Lang đã bị nhốt vào đại lao.
“Trân Nhi, ngươi nói xem việc này có phải sự thật không? Trân Nhi? Trân Nhi!”
“Hả? Gì cơ?”
“Sao ngươi lại ngây người ra vậy? Ngươi có nghe ta nói gì không hả?” Quả Nhi bĩu môi.
“Có nghe.” Vân Trân đưa tay xoa huyệt Thái Dương, “ta đây không phải đang suy nghĩ sao?”
Lại Bộ Thị Lang?
Đó không phải là phụ thân bây giờ của Lưu Vân Bạch sao?
Năm nay ông ấy vừa vì “thành tích xuất sắc” mà được điều lên từ Nam Hoang, sao có thể chỉ trong chớp mắt liền biến thành quan viên tham ô nhận hối lộ?
Trong đây chỉ sợ có uẩn khúc.
Việc này nhìn có vẻ nhắm vào Lại Bộ Thị Lang tân nhiệm, trên thực tế là hướng về phía Lưu Vân Bạch.
Rốt cuộc là ai hành động?
“Vậy ngươi nghĩ ra chưa?” Quả Nhi hỏi.
Vân Trân mê mang nhìn nàng ấy.
“Thôi được rồi, không nói chuyện với ngươi nữa!” Quả Nhi hừ một tiếng, trực tiếp đứng dậy, “Con người ngươi đó, đúng là nhàm chán!”
Nói xong, nàng ấy cầm điểm tâm trên bàn, xoay người rời đi.
Hả?
Nàng, nhàm chán?
Vân Trân giật mình.
“Nha đầu kia làm sao vậy?” Đúng lúc này, Triệu Húc ôm một cái rương tới, “Miệng còn chu lên, nàng lại khi dễ người ta à?”
“Thiếu gia.” Vân Trân thấy Triệu Húc tới, vội đứng dậy nghênh đón, bất lực nói, “Nào là nô tỳ khi dễ nàng ấy? Cái miệng của nàng ấy, nô tỳ khi dễ được sao?”
Hiển nhiên, thời điểm Triệu Húc tới đã thấy Quả Nhi.
“Thiếu gia tới đây có chuyện gì sao?” Vân Trân hỏi.
Triệu Húc đặt cái hộp trong lòng lên bàn, sau đó mới nói: “Ta tới để tặng đồ.”
“Thứ gì vậy?” Vân Trân tò mò.
Triệu Húc ra hiệu bảo nàng mở ra.
Vân Trân mở cái rương ra xem, phát hiện bên trong đều là đồ của nàng còn để lại ở Thanh Lương sơn trang.
Khi ấy ai cũng mang theo nhiều đồ, cho nên có vài món đồ cần thiết nàng không thể mang theo. Bây giờ, tất cả đều nằm trong cái rương này.
“A? Sao còn có vò rượu nữa?”
Vân Trân kinh hỉ cầm cái bầu rượu nhỏ lên. Nàng vẫn còn nhớ, đây là một trong mẻ rượu đầu tiên nàng ủ sau khi bái sư. Bởi vì cảm thấy hương vị không đủ, nên để lại một vò, muốn chôn dưới đất mấy năm.
Kết quả lúc đi lại quên mất.
“Thứ gì?” Vân Trân tò mò.
Không ngờ, thế mà được Triệu Húc đưa tới.
“Thiếu gia, thật sự cảm tạ ngài! Sao ngài lấy được những thứ này vậy?” Vân Trân ôm bình rượu, mặt mày hớn hở mà nhìn Triệu Húc.
Triệu Húc thấy nàng cười, cảm thấy hắn làm tất cả đều đáng giá.
Thì ra cuối tháng ba, Triệu Húc có bằng hữu vừa lúc đi Nam Hoang, nơi ở cách Thanh Lương sơn trang không xa. Cho nên, Triệu Húc nhờ đối phương thuận tiện tới Thanh Lương sơn trang, giúp hắn mang ít đồ về.