Tiệc trăm ngày của A Linh rất náo nhiệt.
Tuy rằng người tới không nhiều, nhưng vô cùng náo nhiệt và ấm áp.
Vương gia ở huyện Lương Khê nhận được lời mời, Vương phu nhân dẫn theo Vương Kỳ Lân tới thành Quán Châu trước nửa tháng, giúp Vân Trân xử lý tiệc trăm ngày của A Linh.
Tới mấy ngày trước tiệc trăm ngày, Vương lão gia cùng Vương đại bá dẫn Vương Quân Ngọc cùng con cháu Vương thị tới thành Quán Châu.
“A Linh có nhiều người chúc phúc như vậy, khẳng định có thể sống lâu trăm tuổi, bình bình an an.” Tử Thị ngồi trước giường gỗ nhỏ của A Linh, trêu đùa hài tử.
A Linh mới được bế từ ngoài về, Triệu Húc hiện đang ở ngoài tiếp khách.
Vân Trân và Tử Thị ở hậu viện cùng A Linh.
“Đúng vậy, A Linh của chúng ta rất tuấn tú, sau này trưởng thành còn không biết sẽ khiến bao nữ tử rơi lệ.” Vương phu nhân cầm tay A Linh, cao hứng nói.
Bà rất thích A Linh, vừa trắng nõn vừa sạch sẽ, nghe bà vú nói còn dễ nuôi, hoàn toàn khác với tiểu ma vương vô pháp vô thiên nhà mình.
Có đối lập như vậy, Vương phu nhân càng yêu thích không buông tay A Linh.
“Đúng vậy, vừa nhìn liền biết có phúc tướng.”
“Sau này chắc chắn vô cùng phú quý.”
Những nữ quyến khác cũng khen ngợi.
Vân Trân ngồi cạnh nghe, bầu không khí trong phòng hòa thuận vui vẻ.
Dùng bữa trưa xong, sân khấu ở thủy tạ có diễn kịch.
Vân Trân và Triệu Húc đều không thích nghe, nhưng Vương phu nhân nói đây là lần đầu tiên A Linh nhìn thấy bên ngoài, là tiệc trăm ngày của nó, nên náo nhiệt. Thuận tiện, ở địa phương có phong tục hài tử đầy tháng hay trăm ngày, trong nhà càng náo nhiệt thì càng có thể dọa lui đám yêu ma quỷ quái, sau này hài tử có thể vô tai vô bệnh.
Vân Trân không tin mấy thứ này.
Nhưng Vương phu nhân vốn có ý tốt, xưa nay đối với chuyện của A Linh Triệu Húc đều để ý. Nghe Vương phu nhân nói tập tục, cũng mặc kệ có phải sự thật hay không, hắn liền phái người mời gánh hát từ Toại Châu tới, ở tiệc trăm ngày diễn một vở kịch.
...
Bên sân khấu vô cùng náo nhiệt, Vân Trân xem hai đoạn liền thấy hơi mệt, may mà có Vương phu nhân và Tử Thị, nàng cáo từ trước, về Tê Thư Trai với A Linh.
“Phu nhân, có lễ vật từ vương đình đưa tới.” Nàng ngồi không bao lâu, Ám Ngũ vào bẩm báo.
Từ khi tới Bắc địa, ám vệ đi theo Triệu Húc cũng dần từ trong tối chuyển ra chỗ sáng, đặc biệt là sau khi A Linh ra đời, Ám Thất và Ám Ngũ trực tiếp làm việc bên cạnh nàng.
Lễ vật từ vương đình?
Vân Trân ngây ra một lúc, sau đó bảo Ám Ngũ đưa lễ vật vào.
Sau khi sinh hài tử, Vân Trân có báo tin cho vài người, trong đó có Ngụy đại ca.
Lễ vật của sư phụ Độc Thủ Y Tiên đã được đưa đến Túc Vương phủ nửa tháng trước, là một cuốn y thuật “nhi khoa”, bên trong ghi lại tỉ mỉ các bệnh tiểu hài tử dễ mặc.
Nhận được lễ vật, Vân Trân vô cùng cảm kích sư phụ mình.
Nhưng nàng cũng biết Độc Thủ Y Tiên phiêu bạc cả đời, rất ít khi dừng lại một chỗ. Nếu đưa lễ vật tới trước, như vậy đến tiệc trăm ngày, người không đến được.
Chỉ hi vọng tương lai có thời gian có thể bổ sung, dù sao cũng phải để ông nhìn A Linh mới được, còn cả đồ tôn Vương Kỳ Lân nàng nhận thay ông ấy. Lần trước vội vàng trở về, nàng chưa kịp để Lân Nhi gặp sư phụ mình.