Cung Nữ Thượng Vị Ký: Nhất Phẩm Hoàng Quý Phi

Chương 442: Chương 442: Lên núi




“Chuyện này còn cần ý kiến của nàng.”

“Tình hình sức khỏe của Dương Minh Tử tiền bối quả thật không quá tốt, xuất hiện vấn đề là có khả năng.” Vân Trân nói, “Nếu mọi người yêu cầu, bất cứ lúc nào ta cũng có thể lên Bạo Tuyết trại.”

...

Cuối cùng, bọn họ đồng ý điều kiện trao đổi của Lệ Bạo Tuyết.

Có điều để đảm bảo an toàn cho Vân Trân, Lệ Bạo Tuyết bắt buộc phải ở lại quận thủ phủ, bị bọn họ trông giữ, chờ Vân Trân từ Bạo Tuyết trại bình an trở về mới có thể thả Lệ Bạo Tuyết rời đi.

Lệ Bạo Tuyết nghe xong, lập tức đồng ý.

Mọi chuyện đã quyết, Vân Trân lập tức thu dọn đồ đạc, chuẩn bị khởi hành lên Bạo Tuyết trại.

Quận thủ phủ phái một đội thị vệ nhỏ hộ tống nàng.

Chỉ là thời điểm khởi hành, Vân Trân phát hiện Triệu Húc cũng ở trong đội ngũ.

“Sao ngài lại ở đây?” Vân Trân cưỡi ngựa tới gần hắn, hạ giọng, “Nếu để Dương Tử Minh biết thân phận của ngài, ngài sẽ gặp nguy hiểm.”

“Nàng cảm thấy ta có thể yên tâm để một mình nàng đi sao?” Triệu Húc nhìn nàng, hỏi.

Ánh mắt hắn vẫn chuyên chú như vậy.

Từ khi bày tỏ tâm ý, chỉ cần xung quanh không có ai, ánh mắt Triệu Húc nhìn nàng càng không che giấu, bên trong chứa đầy tình yêu trần trụi.

Khiến Vân Trân không thể quên chuyện hôm ấy.

Hôm qua sau khi thảo luận xong, Triệu Húc ở trước mặt mọi người giữ nàng lại, khiến những người khác trước khi đi đều nhìn nàng một cách ẩn ý.

“Ta chỉ muốn nói với nàng, ta vĩnh viễn sẽ không từ bỏ nàng.” Khi ấy, Triệu Húc nói, “Có lẽ hiện tại ta chưa đủ lớn mạnh, không thể cho nàng cảm giác an toàn. Nhưng mong nàng tin tưởng ta, tình yêu ta dành cho nàng vĩnh viễn sẽ không thay đổi, dù là khi nào, cũng mặc kệ ai quấy nhiễu.”

...

Lúc này, Triệu Húc lại dùng ánh mắt không chút che giấu đó nhìn nàng, trong đầu Vân Trân lại nghĩ tới những lời hắn nói tối qua.

Sau đó, nàng nghiêm túc suy nghĩ.

Chỉ sợ nhất thời, bọn họ ai cũng không thể thuyết phục đối phương.

Nàng không thể thuyết phục Triệu Húc, nói với hắn những lo lắng của mình.

Triệu Húc cũng không có cách nào thuyết phục nàng, khiến nàng tin hắn.

Nếu đã vậy, cứ thuận theo tự nhiên đi.

Trong suy nghĩ của Vân Trân, không có chuyện gì mà thời gian không giải quyết được.

...

“Vậy bản thân ngài cẩn thận một chút, đừng để lộ thân phận trước mặt Dương Tử Minh.” Vân Trân để lại một câu này, cưỡi ngựa lướt qua Triệu Húc, chạy về phía trước.

Triệu Húc ngẩng đầu nhìn theo, khẽ cười.

...

Không bao lâu, bọn họ đã tới Sư Đà Lĩnh, lên Bạo Tuyết trại.

Lần nữa vào Bạo Tuyết trại, tâm trạng Vân Trân có chút phức tạp.

Ánh mắt tặc phỉ bên cạnh nhìn họ cũng cực kỳ hung hãn.

Có điều, ngại mệnh lệnh trước khi đi của Lệ Bạo Tuyết, bọn họ chỉ trừng mắt với họ, không dám động thủ.

Rất nhanh, bọn họ cũng tới phòng của Dương Tử Minh.

Khoảnh khắc nhìn thấy Dương Tử Minh, Vân Trân cuối cùng cũng hiểu vì sao Lệ Bạo Tuyết lại tình nguyện giao thuật cơ quan cho kẻ thù của sư phụ mình.

Bởi vì bệnh của Dương Tử Minh thật sự quá nghiêm trọng.

Vân Trân không dám chần chờ, lập tức mở hòm thuốc, bắt đầu trị liệu cho Dương Tử Minh.

...

Nàng ở Bạo Tuyết trại ba ngày, tình hình của Dương Tử Minh rốt cuộc cũng ổn định.

Cuối cùng, nàng để lại phương thuốc, bọn họ chỉ cần dựa theo phương thuốc của nàng, cho Dương Tử Minh uống đúng giờ, sẽ không còn vấn đề gì nữa.

Trước khi đi, Dương Tử Minh hỏi nàng, Lệ Bạo Tuyết có phải muốn tới Liễu gia quân không?

Vân Trân đáp đúng vậy.

Dương Tử Minh nghe xong, trong mắt hiện lên tức giận.

“Ngài không nên như vậy.” Vân Trân nhìn ông ta, “Sự việc đã qua nhiều năm, tiếp tục theo đuổi cũng không làm nên chuyện. Ngài nên nhìn về phía trước, không vì bản thân ngài, cũng nên nghĩ tới Lệ đương gia. Ngài ấy rất để ý sư phụ của mình.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.