Nghe Thục Phi nói, trong mắt Đức Phi xẹt qua một tia chán ghét.
Có điều, bà ta giấu rất khá, ngày thường vốn dĩ cũng rất ít khi tỏ thái độ, cho nên Thục Phi hoàn toàn không phát hiện.
“Ta làm như vậy, chẳng qua là không muốn Húc Nhi hận ta.” Đức Phi nói.
Đúng vậy, bà ta vốn không định tha cho Trân Nhi, càng không muốn để nàng sống sót rời khỏi kinh thành.
Thục Phi hỏi, vì sao không sớm giết chết nàng, diệt trừ hậu hoạn?
Về chuyện này, thật ra từ lâu bà ta đã muốn làm như vậy. Thời điểm bà ta phát hiện Húc Nhi yêu nữ nhân kia, bà ta đã muốn giết nàng.
Chỉ là lúc đó, bà ta cho rằng mình có thể khống chế Trân Nhi.
Bởi vậy, bà ta mới bảo Độc Thủ Y Tiên gieo tình cổ trên người nàng, không ngờ Độc Thủ Y Tiên bằng mặt không bằng lòng, tự tráo đổi tử cổ và mẫu cổ!
Sau đó, tin tức Trân Nhi rơi xuống nước bỏ mình truyền tới kinh thành, không ai biết, bà ta thở phào thế nào. Người kia, cuối cùng cũng sẽ không quấn lấy Húc Nhi của bà nữa.
Nhưng, người tính không bằng trời tính.
Có rất nhiều thời điểm, vận mệnh luôn thay đổi bất thường như vậy.
Trân Nhi còn sống.
Sống sót quay về kinh thành, sống sót trở về bên cạnh Húc Nhi của bà ta.
Lại lần nữa quấn lấy cuộc sống của Húc Nhi, ảnh hưởng tiền đồ cẩm tú của hắn.
Cho nên, bà ta hứa hẹn với Trân Nhi, chẳng qua là làm trò trước mặt Triệu Húc. Từ đầu đến cuối, bà ta đều không muốn để Trân Nhi sống sót rời khỏi mí mắt bà ta.
Theo kế hoạch ban đầu, sau ngày Húc Nhi thành thân, Trân Nhi sẽ bị xử lý. Nhưng không ngờ, thế mà có người xuống tay trước, cứu nàng đi!
Sẽ là ai đây?
Muốn từ thiên lao thoát khỏi sự giám sát của hộ vệ, cứu người đi một cách thần không biết quỷ không hay, chỉ có người võ công cao cường mới có thể làm được.
Đúng lúc này, Đức Phi lập tức nghĩ tới một người.
Tức khắc, bà ta chau mày, ánh mắt trở nên phức tạp, càng căm hận Vân Trân.
“Nàng đi rồi, vậy cứ để nàng đi đi.” Nửa ngày sau, Vân Trân nói, “Kinh thành này, nàng đi dễ. Nhưng nếu muốn quay lại, đó là điều không có khả năng!”
...
Cùng thời gian, Thái Hậu ở An Bình Cung.
Liễu Hoàng Hậu đang ở An Bình Cung trò chuyện với Thái Hậu.
“Thân thể con đã tốt hơn chưa?” Thái Hậu ngồi trên giường, nhẹ giọng hỏi.
“Tạ mẫu hậu quan tâm, đã khá hơn nhiều.”
“Khá hơn nhiều thì tốt.” Thái Hậu kéo tay bà, dịu dàng nói, “Không uống ai gia ban cửu diệp ngọc linh chi cho con. Nếu có tác dụng, vậy ai gia an tâm rồi.”
“Khụ khụ...” Liễu Hoàng Hậu ho khan hai tiếng, dịu ngoan cúi đầu.
...
Liễu Hoàng Hậu ở An Bình Cung của Thái Hậu một lúc liền rời đi, mới đi không bao lâu, liền gặp Ngụy Thư Tĩnh đang tuần tra.
“Ti chức gặp qua Hoàng Hậu nương nương.” Ngụy Thư Tĩnh hành lễ.
“Miễn lễ.” Liễu Hoàng Hậu giơ tay, “Tới đây, đi cùng bổn cung một lát.”
“Vâng.” Ngụy Thư Tĩnh tiến lên, đỡ tay Liễu Hoàng Hậu.
...
“Món đồ kia, vẫn dùng được chứ?” Liễu Hoàng Hậu chậm rãi đi về phía trước, hỏi y.
“Đa tạ nương nương.” Ngụy Thư Tĩnh cúi đầu, “Ơn nương nương ban thuốc, ti chức ghi nhớ trong lòng.”
“Dùng được thì tốt.” Nói rồi, Liễu Hoàng Hậu lại ho khan hai tiếng, “Cũng không uổng bổn cung cầu xin Thái Hậu. Bổn cung không hỏi ngươi lấy thứ đó làm gì, chỉ cần ngươi cảm thấy xứng đáng là được. Bổn cung chỉ lo, hài tử ngươi quá ngốc, lại quá thật thà, có tâm sự gì cũng đều dồn nén trong lòng, luôn suy nghĩ tới cảm nhận của người khác trước, để rồi lại ủy khuất chính mình.”