Ngụy Thư Tĩnh nhìn một màn này, ngây ra một lúc.
Giờ phút này, y mới phát hiện Tôn Thúy Nga đã hôn mê nằm bên cạnh. Chỉ do dự giây lát, y liền bế nàng ta lên, sau đó nói với Triệu Húc: “Đi mau!”
Triệu Húc nghe tiếng la, cũng biết hiện tại không phải thời điểm trì hoãn, lập tức bế Vân Trân lên, lao ra ngoài.
Nhưng ngay lúc này lại xảy ra chuyện ngoài ý muốn.
Xà ngang trên đầu bọn họ không chịu được lửa lớn, sau tiếng “kẽo kẹt”, liền rơi xuống chỗ bọn họ.
“Cẩn thận!” Ngụy Thư Tĩnh hét to.
Triệu Húc ngẩng đầu, trong một khắc cuối cùng, quyết định đẩy Vân Trân ra.
Rầm!
Xà ngang đập xuống.
“A Húc!” Ngụy Thư Tĩnh ngơ ngác đứng một chỗ, nhìn bông lửa văng khắp nơi.
Vân Trân bị đập trúng một chút, đã tỉnh táo lại.
Nhưng sau khi nàng tỉnh táo lại nghe tiếng hét kia của Ngụy Thư Tĩnh.
A Húc?
Triệu Húc?
Nàng ngẩng đầu nhìn nơi xà ngang vừa rơi xuống.
Giờ khắc này, thế giới như an tĩnh trở lại, mọi vật đều không có âm thanh, giống như đang xem kịch câm. Đột nhiên, lồng ngực nàng vô cùng đau đớn, có thứ gì đó nóng bỏng từ khóe mắt rơi ra.
...
Sau đó, linh hồn của nàng như tự do ở thế giới bên ngoài.
Hồn phách rời khỏi cơ thể, nàng như du hồn lặng yên đứng đó nhìn những người khá xông vào, nhìn bọn họ cùng Ngụy Thư Tĩnh kéo Triệu Húc ra.
Thời điểm được kéo ra, Triệu Húc đã hoàn toàn hôn mê.
Hắn thoạt nhìn rất yếu, giống như thi thể không còn hơi thở nằm im một chỗ không động đậy.
Vân Trân ngơ ngác nhìn, đến nay vẫn không tin những gì xảy ra trước mắt.
Mãi đến khi Tô trắc phi vội vàng tới, sau khi thấy Triệu Húc nằm trên giường, liền trở tay tát nàng một cái.
Cái tát này dường như rất vang, bởi vì người xung quanh đều nhìn qua, hơn nữa còn lộ vẻ sợ hãi.
Nhưng, một chút cảm giác Vân Trân cũng không có.
Có lẽ, nàng thật sự đã chết lặng, chết lặng đến không còn cảm giác.
“Đại phu, đại phu...”
Dường như có người gọi đại phu.
Vân Trân choáng váng, lúc này có người kéo nàng tới trước giường Triệu Húc.
Nhưng, khi nhìn người nhắm nghiền hai mắt nằm trên giường, cả người nàng run rẩy, căn bản không thể xử lý vết thương cho hắn.
Sau đó, không biết ai hét lên một câu “Tôn đại phu đã về“.
Chuyện kế tiếp, Vân Trân đã không còn nhớ nữa.
...
Mấy ngày tiếp theo, nàng đều mơ màng hồ đồ.
Hơn nửa thời gian nàng đều trong trạng thái hoảng hốt.
Có điều, thời gian thanh tỉnh hữu hạn, nàng đều canh giữ ở chỗ Triệu Húc. Bởi vì Tô trắc phi không cho nàng gặp Triệu Húc, cho nên nàng chỉ có thể canh giữ trong viện, chỉ có thời điểm Tô trắc phi không có ở đây, nàng mới có thể đứng ngoài phòng Triệu Húc, cách một cánh cửa, từ xa nhìn người bên trong.
Sau đó nàng mới được, ngày ấy may mà sau khi Triệu Húc ném nàng ra, trước khi xà ngang đập trúng, hắn đã lăn qua cạnh một chút nên mới né được đòn trí mạng. Nhưng cuối cùng, tay phải của hắn vẫn bị đồ đập trúng...
Tuy rằng sư phụ đã gấp gáp trở về, cứu hắn một mạng, nhưng tay hắn vẫn không khôi phục được. Sau này, dù miệng vết thương đã khép lại, Triệu Húc cũng không thể kéo cung tên, cầm đao múa thương, ngay cả luyện chữ lâu một chút cũng không có sức lực...
Thời điểm Vân Trân nghe được những chuyện này, đầu căng như dây đàn lập tức đứt.
Nhất thời, áy náy, tự trách, hối hận, khổ sở, đủ loại cảm xúc phức tạp như thủy triều ập tới khiến nàng không thể hít thở.