Từ lúc nàng bước vào cơ thể này, nàng đã không còn là nàng của trước kia.
Nhận ân, tất phải báo đáp.
Đây là nguyên tắc của Vân Trân.
Huống chi, cho dù nàng không muốn thừa nhận cũng vô dụng. Bởi vì mọi người dưới bầu trời này, ai ai cũng đều quan tâm tới quan hệ huyết thống.
Trên người nàng chảy huyết mạch hậu nhân của “Tham Lang“.
Cũng chính vì huyết mạch hậu nhân của “Tham Lang”, nàng mới có thể trọng sinh!
Nàng là Trân Nhi, Trân Nhi cũng là nàng.
Nếu Trân Nhi là hậu nhân của “Tham Lang”, vậy nàng cũng là hậu nhân của “Tham Lang”, kế thừa ân oán của hoàng tộc Triệu thị và “Tham Lang” hơn hai mươi năm trước.
Do đó, nàng không thể thẳng thắn với Triệu Húc.
Dù nàng biết Triệu Húc sẽ không hại nàng, nàng cũng không thể nói.
Điều nàng có thể làm chính là khi còn sống, bảo vệ bí mật này, vĩnh viễn không cho Triệu Húc biết, mang theo nó bước vào luân hồi.
Nhưng trước mắt, nàng hình như lại gặp đám người ẩn núp kia, hậu nhân của “Tham Lang“.
Ngay cả thân thế của nàng cũng không còn là bí mật.
Ít nhất ngoại trừ nàng, Miến Đà Loa cũng biết, hơn nữa chuyện Miến Đà Loa biết còn nhiều hơn nàng. Bởi vì, Miến Đà Loa biết phụ thân của nàng là ai.
“Nàng không muốn nói, ta sẽ không ép nàng.” Không biết qua bao lâu, Triệu Húc mới lên tiếng.
Vân Trân nhìn hắn.
“Nếu nàng không muốn nói, vậy nó trở thành bí mật giữa chúng ta, tuyệt đối không thể để người thứ ba biết được! Nếu không, nàng sẽ gặp phiền phức.”
“Được.” Vân Trân gật đầu, “Cho nên điều chàng do dựa và hoài nghi là việc này sao?”
Rốt cuộc Vân Trân vẫn nhắc tới chuyện đó, vấn đề bọn họ không muốn đối mặt rồi lại không thể bỏ qua:
Hoài nghi.
Nghi kỵ, lập bẫy.
Dù là gì đều là nguy cơ ảnh hưởng tới sự tín nhiệm.
“Đúng, nhưng không chỉ có thế. Trấn Bắc Hầu cho ta xem rất nhiều chứng cứ. Có lẽ nàng không biết, rất lâu trước kia, thành Hỏa Diễm này, dù là quán cơm mới khai trương hay người bán rong ngoài đường, từ lúc bước vào thành Hỏa Diễm, bọn họ đều bị giám thị nhất cử nhất động. Mà hiệu thuốc mấy lần nàng đi chính là trọng tâm của sự giám thị.”
Thì ra, ngay lần đầu bước vào hiệu thuốc của Bát gia, nhất cử nhất động của nàng đã bị người của tướng quân phủ biết.
“Thiếp là đại phu, tới hiệu thuốc là chuyện hết sức bình thường.”
“Đúng, rất bình thường. Nhưng lần đầu nàng tới hiệu thuốc đó lại không bình thường.”
Ngay lần đầu đã không bình thường?
Vân Trân nghĩ nghĩ, đột nhiên bừng tỉnh.
A, nàng nhớ ra rồi.
Lần đầu nàng tới hiệu thuốc là mượn việc cùng Tử Thị ra ngoài thành chữa bệnh cho thôn dân bị thương. Chữa bệnh xong, trên đường trở về, nàng có ghé qua hiệu thuốc.
Đó là lần đầu tiên nàng gặp Bát gia.
Nàng vốn tưởng bản thân đã rất cẩn thận, tuyệt đối không bị phát hiện. Không ngờ nàng đã cắt đuôi được người phía sau, lại quên xung quanh hiệu thuốc của Bát gia sớm đã có người của tướng quân phủ trông chừng.
“Chỉ vì một mình thiếp tới hiệu thuốc nên người của tướng quân phủ nghi ngờ thiếp?” Vân Trân hỏi.
“Không phải hoài nghi, là theo dõi.”
Mọi người ở thành Hỏa Diễm đều bị tướng quân phủ theo dõi.
Dù sao đây cũng là thành Hỏa Diễm, là địa bàn của Trấn Bắc quân, là trọng địa quân sự của Vân Hán Quốc.
“Vậy sau đó?” Vân Trân hỏi tiếp, “Là thời điểm thích khách xông vào tướng quân phủ, cái lần chúng ta từ tướng quân phủ trở về sao?”