Cơ hội bắn tên chỉ có một lần.
Nếu không bắn trúng, hoặc bắn tới nơi khác, cơ quan kiếm trận sẽ mở ra, kinh động tới hộ vệ tuần tra bên ngoài.
Vân Trân biết, Triệu Húc cũng biết.
Nhưng trải qua trầm mặc vừa rồi, giữa hai người đã trở nên an tĩnh rất nhiều.
Thời điểm Triệu Húc chuẩn bị kéo cung, Vân Trân cũng không nói gì, chỉ dùng đôi mắt đen nhánh nhìn hắn chằm chằm.
Thành bại tại lần này.
Dù kết quả thế nào, nàng đều giao cho Triệu Húc.
Vèo.
Mũi tên nhọn bay ra, nhắm thẳng vào thanh kiếm màu đen thứ ba.
Vân Trân theo bản năng ôm ngực, trong lòng vô cùng căng thẳng.
Rất nhanh, nàng nhìn thấy dây thừng treo thanh kiếm thứ ba bị cắt ngang, thanh kiếm theo đói rơi xuống, phát ra tiến vang.
Trái tim treo lơ lửng của Vân Trân cuối cùng cũng thả lỏng.
Nàng quay đầu nhìn Triệu Húc, vừa lúc Triệu Húc cũng nhìn nàng. Ánh mắt hai người giao nhau, sau đó ngay lập tức tách rời.
Vân Trân nhặt bản đồ dưới đất lên, nâng bước đi vào bên trong. Nàng mới đi hai bước, thời điểm sắp tiến vào phạm vi kiếm trận, Triệu Húc đột nhiên cản nàng lại. truyện teen hay
“Ta đi trước.” Nói xong, Triệu Húc liền đi vào.
Chờ thông qua phạm vi kiếm trận, hắn mới dừng lại, vẫy tay với Vân Trân.
Vân Trân sửng sốt một lát, vội đi qua.
Hắn đang quan tâm nàng sao?
Vân Trân nghĩ.
Bởi vì không biết tình hình viết trên bản đồ có thật hay không, sợ kiếm trận chưa hoàn toàn được phá giải, cho nên mới tự mình đi trước xem thử có nguy hiểm không sao?
Nghĩ như vậy, tâm trạng dường như tốt lên không ít.
Bầu không khí giữa hai người từ giằng co, ngưng trọng dần trở nên xấu hổ, nhất thời không biết nên đối mặt thế nào. Có điều, cảm giác không biết nên đối mặt thế nào chủ yếu là nói Vân Trân. Còn về Triệu Húc, hắn trước sau đều không thèm nhìn nàng.
...
Tầng thứ ba của Tàng Bảo Lâu cất giấu các loại thần binh lợi khí.
Số binh khí này không biết đã cất giấu ở đây bao nhiêu năm rồi. Vân Trân nhìn mọi thứ, bỗng có cảm giác cô độc ập vào mặt.
Giữa hai người vẫn trầm mặc.
Đột nhiên, Triệu Húc dừng lại.
Vân Trân đi phía sau, thiếu chút đụng hắn.
Có điều may là chưa đụng, nếu không, hắn lại không cao hứng.
Triệu Húc không nhúc nhích.
Vân Trân theo tầm mắt của hắn nhìn cái bục trước mặt, giữa bục có cắm một thanh kiếm đen nhánh. Thanh kiếm kia, chỉ nhìn từ ngoại hình thì không phát hiện có chỗ nào kỳ lạ, thậm chí thoạt nhìn còn vô cùng bình thường, lưỡi kiếm cũng không sắc bén, giống như tàn phẩm còn chưa chế tạo xong.
Nhưng Vân Trân và Triệu Húc đều bị thanh kiếm đó hấp dẫn.
Đây là kiếm gì?
Có thể đặt trong Tàng Bảo Lâu, khẳng định không phải phế liệu hay tàn phẩm.
“Long Uyên kiếm.”
Lúc này, Triệu Húc bỗng lên tiếng.
Vân Trân mở to hai mắt, không dám tin được.
“Đây là Long Uyên kiếm trong truyền thuyết? Là tuyệt kiếm của đại sư Âu Dã Tử?” Nàng kinh ngạc.
Thoạt nhìn, lại rất bình thường.
Vân Trân nói xong, Triệu Húc thoáng nhìn nàng: “Ngươi đúng là hiểu biết không ít.” Trong lời nói ẩn chứa thâm ý.
Van Trân làm bộ không nghe hiểu, dời sự chú ý tới thanh kiếm kia.
Thì ra đây là Long Uyên kiếm.
Kiếm tốt như vậy, vì sao lại bị đế vương đặt ở Tàng Bảo Lâu? Kiếm tốt thế này, không nên ra khỏi vỏ sao?