Hắn không thể để Liễu Trản Anh mãi mãi chiếm vị trí Túc vương phi.
Trước đây hắn vẫn luôn do dự, không biết nên xử lý Liễu Trản Anh thế nào.
Nhưng không ngờ sự do dự của chính mình lại thiếu chút hại chết A Linh.
Mà hiện tại, Vân Trân đã quyết định thay hắn, hắn không hề trách nàng, ngược lại rất cảm tạ nàng, cảm tạ nàng đã quyết định thay hắn.
“Chuyện này sớm nên chấm dứt.” Triệu Húc nói.
Là do hắn kéo dài mới tạo thành hậu quả của ngày hôm nay.
Nhưng cũng may, bây giờ chưa muộn.
“Chàng muốn đưa nàng ta ra khỏi phủ?” Vân Trân hỏi.
“Ừ.” Triệu Húc gật đầu.
Người ở thành Quán Châu đều biết sức khỏe Túc vương phi không tốt, vẫn luôn dưỡng bệnh trong phủ, mà Liễu gia cũng từng phái người tới muốn đón nàng ta về dưỡng bệnh. Hiện tại, công bố Túc vương phi bệnh lâu không khỏi, bất hạnh qua đời cũng không tính là đột ngột.
Chờ tin tức truyền ra, hắn lại bí mật đưa nàng ta đi.
Tuy rằng Liễu Trản Anh làm nhiều chuyện sai trái như vậy, nhưng Triệu Húc vẫn niệm chút tình nghĩa, không muốn lấy mạng nàng ta, tha cho nàng ta một con đường sống.
Chỉ hi vọng sau khi rời khỏi Túc Vương phủ, nàng ta có thể quên đi quá khứ, lần nữa bắt đầu, làm một người tốt.
Chẳng qua những tính toán này, hắn không định nói với Vân Trân.
Hắn đón Vân Trân về vốn là muốn che chở nàng, để nàng không chịu tổn thương. Nhưng hôm nay, hắn vẫn để nàng và A Linh gặp nguy hiểm, thậm chí nàng còn phải đích thân ra mặt.
Hắn biết nàng không thích xử lý những việc này.
Cho nên hắn sẽ thay nàng xử lý tất cả, không để những việc này ô uế tay nàng.
...
Triệu Húc đã lên kế hoạch chu toàn, không ngờ Liễu Trản Anh không hề cảm kích, ngược lại còn đẩy bản thân vào đường cùng, dùng cách tự hủy kết thúc cuộc đời này.
Triệu Húc vốn định trước tiệc trăm ngày của A Linh tiễn Liễu Trản Anh đi.
Nhưng ngay ngày xuất phát, Liễu Trản Anh lại châm lửa đốt Bạc Liễu Viện.
Xung quanh là lửa lớn hừng hực, Liễu Trản Anh đứng trên lầu, bọn hạ nhân Bạc Liễu Viện đứng dưới kêu nàng ta mau chạy đi. Nhưng Liễu Trản Anh giống như không nghe thấy, mặc kệ lửa lớn tới gần, vây mình bên trong.
Thời điểm Triệu Húc và Vân Trân chạy tới, lửa lớn đã che trời lấp đất.
“Ám Thất, cứu người!” Triệu Húc hạ lệnh.
Nhưng ngay lúc này Liễu Trản Anh đột nhiên rút kiếm kề trên cổ mình, không cho Ám Thất tiến lên.
“Không được lại đây! Nếu không, ta lập tức tự vẫn trước mặt các ngươi!” Liễu Trản Anh hét lớn.
Ám Thất không dám hành động, gã nhìn Triệu Húc, xin chỉ thị.
“Ngươi hà tất phải như vậy?” Triệu Húc đứng trong viện hỏi.
“Ha ha ha ha...” Trên lầu, Liễu Trản Anh bật cười điên cuồng, ánh mắt đảo qua Triệu Húc, cuối cùng dừng trên người Vân Trân, “Chàng hỏi ta vì sao? Chẳng lẽ chàng đã quên ta là thê tử chàng cưới hỏi đàng hoàng, kiệu tám người nâng vào Càn Nguyên Cung sao? Mà hiện giờ, chàng lại vì một tiện tì muốn tiễn ta đi? Ta nói cho chàng biết, không có chuyện đó đâu! Cho dù ta có chết, các ngươi cũng đừng hòng thoát khỏi ta.”
“Chuyện giữa ta và ngươi không liên quan tới Trân Nhi.” Triệu Húc chắn trước mặt Vân Trân, nhíu mày nói, “Tại sao ta lại đưa ngươi đi, trong lòng ngươi biết rất rõ!”
Triệu Húc thu hút sự chú ý của Liễu Trản Anh, Ám Thất nhân cơ hội tới gần, chuẩn bị nghĩ cách cứu viện.
“Ha ha ha, lòng ta biết rõ? Lòng ta biết rõ?” Liễu Trản Anh cầm kiếm chỉ vào Triệu Húc, cười thảm, “A Húc, chàng vô tình với ta đến thế sao?”
Triệu Húc nhìn nàng ta chằm chằm, không nói gì.
Không trả lời, cũng là đáp án.