Đến cuối cùng, còn dễ dàng bị người của tộc Cổ Tát phát hiện, mất nhiều hơn được.
...
Vân Trân vượt sông sang bờ bên kia, tới địa giới của Nam Hoang.
Nàng cũng không biết tại sao bản thân lại lựa chọn nơi này.
Có lẽ chỉ là vận mệnh có một âm thanh đang nói với nàng, nơi này đáng để nàng mạo hiểm một lần.
Dù sao hiện tại nàng cũng chỉ có một mình, không có gì để mất, cho dù gặp nguy hiểm cũng không sao.
Bởi vì nàng đã hưởng thụ thứ tốt đẹp nhất, trải qua điều thống khổ nhất trên thế gian này.
Đến cuối cùng, còn dễ dàng bị cổ tát tộc người phát hiện, mất nhiều hơn được.
...
Nàng cẩn thận che giấu hành tung, tìm kiếm xung quanh.
Rất nhanh, nàng ở bờ cát ven sông phát hiện chút manh mối.
Đó là túi tiền.
Là túi tiền đựng nhẫn ban chỉ khi đó nàng giao cho Lý Hổ, nhờ Lý Hổ đưa cho Triệu Húc. Túi tiền kia nằm cạnh hòn đá nhỏ ven sông, mà nhẫn ban chỉ trong đó lại không thấy bóng dáng.
Vân Trân không biết nhẫn ban chỉ bị mất trong lúc túi tiền ở trong nước hay giữa đường bị người ta lấy ra trong túi tiền, nhưng có một điểm Vân Trân có thể xác định.
Đó chính là nàng nhìn thấy hi vọng.
Túi tiền xuất hiện ở đây, ít nhất có thể cho nàng chút hi vọng, giúp nàng tin rằng phán đoán của nàng không sai. Chỉ cần tiếp tục tìm, nàng có thể tìm được hắn.
Lúc này, Vân Trân hoàn toàn không nghĩ tới vấn đề sau khi tìm được Triệu Húc, nàng nên làm gì.
Thứ nàng sẽ đối mặt là gì?
Giữa nàng và Triệu Húc sẽ thế nào?
Hiện tại, nàng chỉ muốn xác định hắn bình an.
...
Cùng thời gian, Triệu Húc cũng đã tới địa giới Nam Hoang.
Hắn phát hiện hắn bị theo dõi.
Từ lúc lên bờ không bao lâu, hắn đã bị theo dõi.
Đó là thám tử của tộc Cổ Tát.
Hắn biết hắn không thể để hai thám tử kia truyền tin của hắn về. Một khi tin tức của hắn bị truyền về, hắn sẽ gặp nguy hiểm.
Cho nên, trước khi hai thám tử kia xác định thân phận của hắn, hắn phải diệt trừ bọn họ.
Nhưng hắn cần nghĩ ra cách.
Nếu không sẽ là rút dây động rừng.
Một chân hắn bị trúng tên, đi không nhanh, trên người ngoại trừ một thanh chủy thủ thì chẳng còn vũ khí phòng thân nào khác. Nhưng hiện tại, hai thám tử theo dõi hắn tuy võ công không ra gì, nhưng lại là hai người không bị thương, nếu muốn một lần diệt trừ cả hai cũng là vấn đề cân não.
Triệu Húc tiếp tục đi về phía trước.
May mà cuối cùng hắn vẫn tìm được cách.
Sau khi trời tối, hắn đi vào một rừng cây.
Trong rừng cây hắn dừng lại, đốt lửa.
Rừng cây ở Nam Hoang khá ẩm ướt, ánh sáng cũng kém.
Hiện tại Triệu Húc ở trong sáng, có thể nhóm lửa sưởi ấm. Nhưng hai thám tử kia lại không thể. Thời điểm Triệu Húc ở bên lửa sưởi ấm, hai thám tử kia lại trốn ở chỗ tối, súc cổ vào nhau, từ xa nhìn hắn.
Mãi đến nửa đêm, bọn họ không chịu nổi, tinh thần không còn tỉnh táo, bắt đầu ngủ gục.
Hả?
Người đâu?
Rất nhanh, bọn họ liền phát hiện người vốn ngồi bên lửa trại đã biến mất.
Trong bóng đêm, hai thám tử nhìn nhau.
Không xong rồi!
Bọn họ thầm kêu một tiếng, chạy về phía lửa trại.
“Người đâu? Người đi đâu rồi?”
“Vừa rồi không phải ở đây sao? Chẳng lẽ hắn đã phát hiện bị chúng ta theo dõi?”
“Còn ngây ra đó làm gì? Mau đuổi theo!”
Nói rồi, hai người họ chạy về phía trước.