“Đừng gây thêm chuyện, đến khách điếm Triệu gia trước đi.”
Thiếu niên nói xong, liền nghe giọng của nam tử từ trong xe truyền tới. Giọng nói trầm thấp, nhưng lại hết sức dễ nghe.
“Được thôi! Nghe theo thiếu gia!”
Dứt lời, thiếu niên ở bên ngoài đánh xe ngựa chạy vào thị trấn.
Lộc cộc.
Vân Trân nghe có tiếng xe ngựa đi qua.
Chờ nàng ngẩng đầu nhìn, xe ngựa đã bị một dãy nhà che khuất.
Vân Trân sửng sốt, giơ tay vuốt ngực, bỗng cảm thấy bản thân như vừa mất đi một thứ quan trọng, vô cùng trống rỗng.
“Ngươi nghĩ gì đấy?” Bát sư huynh thấy nàng không tập trung, hỏi.
“Không có gì.” Vân Trân lắc đầu, “Chúng ta về nhà Thiết Trụ thôi.”
“Không phải muốn dạo phố à?” Bát sư huynh vội hỏi.
“... Về xem tình hình trước.”
“Được.” Bát sư huynh gật đầu.
...
Vân Trân và Bát sư huynh quay về nhà Thiết Trụ.
Thiết Trụ nói với cha mẹ tin tức thi thể kia không phải A Châu. Mẫu thân Thiết Trụ nghe xong, lúc này mới bình tĩnh lại. Sau đó, Vân Trân bắt mạch cho bà, phát hiện không có gì trở ngại, chỉ cần tĩnh dưỡng mấy ngày, đừng chịu thêm kích thích là được.
Chuyện phát hiện thi thể ở bờ sông chưa đến nửa ngày đã truyền gặp Hồi Hồn trấn.
Tới chiều, thân phận của nữ thi được xác nhận.
Thì ra là Miêu Miêu, cháu gái của Trương lão đầu ở phía Tây thị trấn.
Trương lão đầu bị điên, bệnh này khi tốt khi xấu, có lúc tỉnh táo, có lúc lại hồ đồ. Thê tử, nhi tử và con dâu của Trương lão đầu đều mất sớm, chỉ để lại một đứa cháu gái, chính là Miêu Miêu. Trương lão đầu thường phát bệnh, người trong trấn thương tổ tôn bọn họ sống không dễ dàng, cũng không đành lòng đuổi họ ra khỏi trấn, nên cuối cùng để họ tới tới một viện ở cực Tây thị trấn.
Ngày thường, nếu Trương lão đầu tỉnh táo, bản thân sẽ lên trấn một chút. Nếu ông ta phát bệnh, cháu gái ông ta sẽ nhốt ông ta trong nhà, chăm sóc ông ta.
Trương gia rất nghèo.
Bởi vì khi Trương lão đầu tỉnh táo, Miêu Miêu sẽ lên núi hái thuốc, đem ra thị trấn bán lấy tiền duy trì cuộc sống của họ, cùng mua thuốc cho Trương lão đầu.
Trương lão đầu bị điên, cho nên trong trấn rất ít người qua lại với họ.
Nếu không phải cách một khoảng thời gian Miêu Miêu sẽ cầm thảo dược lên hiệu thuốc trong trấn để bán, chỉ sợ mọi người sớm đã quên tổ tôn bọn họ.
Một tháng trước, Miêu Miêu mất tích.
Nhưng những ngày ấy, vừa lúc Trương lão đầu phát bệnh.
Cho nên người trong trấn không ai biết Miêu Miêu mất tích.
Nếu không phải các nhà dò hỏi nhau, không phát hiện thiếu nữ sáu ngón tay mất tích, mọi người cũng sẽ không tới phía Tây thị trấn xem xét.
...
“Trương lão đầu cũng thật đáng thương.”
Phụ thân Thiết Trụ ngồi trong viện, gõ gõ tẩu hút thuốc trong tay vào gót giày. Có lẽ nhớ tới nữ nhi mất tích của mình, có cảm giác đồng bệnh tương liên với Trương lão đầu, nói xong, ánh mắt ông ấy thoáng hiện lên một tia buồn bã.
“Vậy thi thể của Miêu Miêu đang đặt ở đâu?” Vân Trân hỏi.
“Nghe nói nhờ đại phu hỗ trợ kiểm tra, trên người không có ngoại thương rõ ràng, cũng không giống trúng độc. Có lẽ khi hài tử lên núi hái thuốc, không cẩn thận trượt chân té xuống nước, chết đuối. Bởi vậy mới cách đây không lâu, Trương lão đầu đã nhận thi thể về.” Thiết Trụ nói.
Vân Trân rơi vào trầm tư.
Nàng suy nghĩ một chút, quyết định buổi tối sẽ tới nhà Trương lão đầu xem xét.