Độc Thủ Y Tiên ngồi trước xe ngựa nhìn theo hướng Lệ Vô Ngân rời đi, rót rượu vào miệng.
“Nha đầu ơi nha đầu, con xem trên thế gian này còn nhiều người quan tâm con như vậy... Cho nên con nhất định phải cố gắng... Bằng không, sẽ có vài người hi sinh oan uổng...”
Nói xong, Độc Thủ Y Tiên lại uống ngụm rượu, sau đó vứt bầu rượu đi, xoay người vào trong xe, bắt đầu giúp nàng giữ mạng.
...
Màn đêm buông xuống.
Thời gian trôi qua một giây, tay Độc Thủ Y Tiên cầm ngân châm càng run rẩy.
Ông bắt đầu không kiên trì được nữa rồi, muốn từ bỏ, muốn hét lên...
Tâm trạng khổ sở cùng nôn nóng như vậy là lần thứ hai trong đời ông phải đối mặt.
Lần đầu tiên là khi ông mới học y, phụ thân bệnh nặng, ông ở trước giường bận rộn cả đêm, lại bất lực, cuối cùng chỉ có thể trơ mắt nhìn phụ thân mình rời xa trần thế.
Lúc đó, ông thiếu niên thành danh, xuân phong đắc ý, lại phải chịu đựng đả kích đầu tiên trong đời.
Sau khi phụ thân mất, ông vô cùng suy sụp, thiếu chút không gượng dậy nổi. Ở Dược Vương Cốc, tinh thần sa sút nửa năm, cuối cùng vẫn là nhờ sư phụ giúp ông phấn chấn lại.
Trong một đêm bừng tỉnh, ông quyết định rời khỏi Dược Vương Cốc, ra ngoài tôi luyện y thuật.
Ông đã thành công, y thuật và độc thuật của ông đã là vô địch thiên hạ.
Trên đời này, bất cứ độc dược nào đối với ông mà nói đều không phải vấn đề.
Nhưng ông không ngờ mấy chục năm sau, lịch sử lặp lại, ông sắp phải trơ mắt nhìn đồ đệ của mình, người thừa kế của mình chết ngay trước mặt ông. Mà ông dường như vẫn giống thiếu niên năm đó, cái gì cũng không làm được, chỉ biết trơ mắt nhìn người thân nhất của mình chết đi.
Ông cho rằng bản thân có thể đối mặt với trường hợp như vậy, thậm chí là đối mặt với việc Vân Trân chết.
Nhưng mãi tới giờ khắc này ông mới phát hiện, thiếu niên năm đó không hề chết đi, lần nữa gặp chuyện giống vậy, ông vẫn không thể chấp nhận được.
“Nha đầu, nha đầu... Vi sư... Vi sư thật vô dụng...”
Đôi tay già nua kia run rẩy giữa không trung, chậm rãi thả xuống, trong ánh mắt mang theo hối hận cùng thống khổ vô hạn.
Năm đó, ông còn có sư phụ, còn có người có thể vực ông đứng lên.
Nhưng hôm nay, trên đời này không còn ai có thể đánh thức ông nữa.
Khi đó, ông dùng nửa năm mới có thể bước ra.
Vậy lần này thì sao?
Cho nên nha đầu, con đừng khiến vi sư trở thành tội nhân, được không?
Con hãy kiên trì thêm một chút, được không?
Võ công của Lệ Vô Ngân cao như vậy, khẳng định hắn có thể xông vào tìm được người kia.
Cho nên, con phải kiên trì, kiên trì thêm một chút, chờ hắn trở về, chờ hắn trở về được không?
Độc Thủ Y Tiên nhìn người hơi thở mỏng manh nằm bên cạnh, khẩn cầu.
...
Mà lúc này ở thành Quán Châu xa ngàn dặm.
Lạch cạch.
Cái ly trong tay Triệu Húc đột nhiên rơi xuống đất.
“Vương gia, đã xảy ra chuyện gì sao? Cần nô tài vào hầu hạ không?”
Cái ly vỡ thành mảnh nhỏ, đồng thời đánh thức hạ nhân gác đêm bên ngoài.
Triệu Húc nhìn chằm chằm cái ly, cố gắng đè nén bất an trong lòng.
“Không sao, bổn vương chỉ là uống miếng nước.” Triệu Húc trầm giọng.
Hắn vốn đã ngủ.
Nhưng lại ngủ không được, lòng rất hỗn loạn, lại trống không, giống như sắp phải mất thứ gì đó. Tâm tình bất an như vậy xưa nay chưa từng xuất hiện, dù trước đó mấy lần gặp nguy hiểm, hắn cũng không hề cảm thấy căng thẳng bất an thế này.
Hắn nằm trên giường, không ngủ được, liền muốn xuống giường uống miếng nước.