Cung Nữ Thượng Vị Ký: Nhất Phẩm Hoàng Quý Phi

Chương 1234: Chương 1234: Mù




Tỉnh lại, Vân Trân phát hiện mình đã nằm trên giường.

Đôi mắt bị tấm lụa bịt kín khiến nàng không thể nhìn xung quanh.

Đến bây giờ, thế giới của nàng đã thành một màu đen, không còn ánh sáng.

Nàng không biết mọi người đi đâu.

Nàng ngồi trên giường một lúc, hơi khát nước, muốn uống nước.

Nàng nhớ vị trí đặt nước, liền sờ soạng mang giày, xuống giường, đưa tay lên, chậm rãi đi về phía trước.

“A!” Dưới chân đột nhiên vướng phải ghế, Vân Trân la lên, ngã xuống đất.

Bịch.

Đúng lúc này, cánh cửa đối diện được người bên ngoài mở ra, Lệ Vô Ngân bưng chén thuốc đi vào.

“A Vân? Té có bị thương không?” Lệ Vô Ngân đặt chén thuốc lên bàn, khom người đỡ Vân Trân dậy, ngồi xuống ghế.

Vân Trân xoa xoa đầu gối sưng đỏ, lắc đầu: “Ta không sao.”

“Sao lại không sao?” Lệ Vô Ngân vén váy Vân Trân đến đầu gối, nhìn đầu gối sưng đỏ, cặp lông mày nhíu lại, “Ngồi yên đừng nhúc nhích, ta đi lấy rượu thuốc cho nàng.”

Nói xong, Lệ Vô Ngân liền xoay người rời đi.

Chờ hắn trở về, phát hiện tay Vân Trân đang sờ soạng trên bàn.

“Nàng muốn tìm gì?”

“Chén thuốc.” Vân Trân mỉm cười, quay mặt về hướng có âm thanh, “Ta ngửi được mùi thuốc. Ngươi mang thuốc đến cho ta đúng không? Thuốc phải uống lúc còn nóng mới có kết quả.”

Khi nói chuyện, nàng đã sờ đến chén thuốc, gương mặt hân hoan, muốn cầm lấy.

“Cẩn thận!” Lệ Vô Ngân la lên, chén thuốc rơi xuống đất, nước thuốc văng đầy.

Vân Trân giật mình, ngây ra như phỗng.

Trong phòng an tĩnh lại.

Lệ Vô Ngân cầm thuốc trị thương đứng ở cửa, dùng ánh mắt phức tạp nhìn nàng.

“Thì ra thuốc nóng như vậy.” Không biết qua bao lâu, Vân Trân lên tiếng.

Nàng muốn mỉm cười trấn an người đối diện, nói với hắn không sao. Nhưng nàng lại không nhìn thấy, khóe miệng cong lên thế mà còn khó coi hơn khóc.

“Là ta không cẩn thận... E rằng còn phiền ngươi giúp ta nấu lại chén thuốc khác... Xin lỗi...”

Lệ Vô Ngân đi tới kiểm tra ngón tay nàng xem có bị phỏng hay không, phát hiện không sao, hắn mới ngồi xuống, thoa thuốc trị thương lên đầu gối sưng đỏ của nàng.

Trong lúc này, bọn họ không ai nói chuyện.

Lệ Vô Ngân không nói.

Vân Trân cũng không nói.

Hai người đều im lặng, dưới sắc mặt bình tĩnh, không biết đang suy nghĩ gì.

Thoa thuốc cho nàng xong, Lệ Vô Ngân thu dọn dưới đất, đồng thời dời đồ dễ làm Vân Trân vướng ngã trong phòng đi nơi khác.

“Ta đi nói thuốc.” Làm xong tất cả, Lệ Vô Ngân nói với nàng.

“Ừ, làm phiền rồi.” Vân Trân gật đầu.

Lệ Vô Ngân nhìn nàng, nâng bước rời đi.

Vân Trân ngồi ở đó nghe tiếng bước chân xa dần, nụ cười trên khóe miệng cũng biến biến mất.

Nàng không ngờ bản thân trở nên vô dụng như vậy, chỉ việc uống nước đơn giản, cầm chén thuốc đơn giản cũng té ngã, thiếu chút bị phỏng.

Nàng có cảm giác mình như thành phế nhân, cái gì cũng không làm được, còn liên lụy người khác.

Nghĩ đến đây, Vân Trân chậm rãi đưa tay sờ dải lụa che đôi mắt.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.