Cung Nữ Thượng Vị Ký: Nhất Phẩm Hoàng Quý Phi

Chương 691: Chương 691: Mục đích thật sự




Vân Trân dứt lời, hiện trường an tĩnh lại.

Không biết qua bao lâu, tiếng cười của Lưu Vân Bạch mới vang vọng khắp thiên lao.

“Ha ha ha ha...” Lưu Vân Bạch cười nói, “Ngươi đó, có đôi khi đúng là khiến người ta vừa yêu lại vừa hận! Làm sao ngươi phát hiện độc kia có liên quan tới ta?”

“Ban đầu chỉ là suy đoán.” Vân Trân nhìn hắn, nói.

Trên thực tế, ngay từ đầu, nàng không hề liên hệ chuyện Thái Hậu trúng độc với Lưu Vân Bạch, chỉ có thời điểm Lưu Vân Bạch nói với nàng Thái Hậu trúng độc, cơ hội tới rồi, nàng chỉ cảm khái quá “may mắn“.

Nàng quả thật đang cần một cơ hội để có được cửu diệp ngọc linh chi, sau đó cơ hội này liền xuất hiện trước mặt nàng.

Thái Hậu trúng độc.

Thái Hậu trúng độc, không chỉ thái y của Thái Y Viện trị không được, ngay cả Quỷ Diện bà bà đi theo Lưu Vân Bạch cũng không có cách.

Quỷ Diện bà bà là tiền bối cùng lứa với sư phụ nàng.

Kỳ độc như Ỷ La Luyện, cho dù hiếm thấy, nhưng với kinh nghiệm của Quỷ Diện bà bà, không có khả năng chưa từng nghe qua. Cho dù không nghe nói, bà ấy cũng không thể “bó tay hết cách”!

Nhưng, thời điểm Thái Hậu vừa trúng độc, Thái Hậu liền nói cơ hội của nàng tới rồi, thật giống như từ sớm đã biết dù là Thái Y Viện hay Quỷ Diện bà bà, đứng trước độc Thái Hậu trúng đều bất lực.

Như vậy không phải rất kỳ lạ sao?

Điều khiến Vân Trân bắt đầu hoài nghi Lưu Vân Bạch là khi nàng phát hiện độc Thái Hậu trúng là Ỷ La Luyện.

Chẳng qua lúc ấy nàng sốt ruột giải độc, lấy cửu diệp ngọc linh chi, vì thế động cơ phía sau, nàng không miệt mài theo đuổi, cho dù thật sự là Lưu Vân Bạch, vậy cũng có thể là Lưu Vân Bạch muốn giúp nàng, muốn nàng nợ hắn thêm một phần ân tình.

Dù sao, Lưu Vân Bạch cũng không phải chưa từng hạ độc thủ với người thân của mình.

Ví dụ như lúc, sai người bắt Ninh Vương ở, gài bẫy Vân Trân hạ độc Ninh Vương.

...

“Ban đầu, ta cho rằng ngài đang giúp ta.” Vân Trân nhìn Lưu Vân Bạch, ánh mắt dần trở nên nghiêm túc, “Giúp ta lấy được cửu diệp ngọc linh chi. Nhưng sau đó ta bị bắt, mãi đến khi ở thiên lao, gặp lại ngài, ngài thừa nhận độc do mình hạ... Hiện tại, ta không khỏi hoài nghi mục đích thật sự của chuyện này? Ngài rốt cuộc muốn làm gì?”

Khẳng định không phải giúp nàng có được cửu diệp ngọc linh chi.

Hiện giờ, so với khiến nàng thiếu nợ ân tình, chuyện khiến Lưu Vân Bạch thèm khát hơn e rằng chỉ có...

“Người ngài muốn đối phó thật sự là...” Vân Trân mở to hai mắt, không dám tin.

Lưu Vân Bạch đắc ý nhìn nàng, vỗ tay.

“Không tồi không tồi! Ta quả thật không nhìn lầm ngươi! Không hề được ta nhắc nhở, ngươi đã đoán được tới điểm này! Đúng là lợi hại! Ngươi đoán không sai, người ta thật sự muốn đối phó không phải người, mà là A Húc, hoàng đệ tốt của ta, Triệu Húc!”

Hắn đi một vòng lớn như vậy, người thật sự muốn đối phó chính là Triệu Húc!

“Bởi vì thời gian của ta không còn nhiều, ta cần một cơ hội để tiếp cận Thái Hậu, một cơ hội để lấy cửu diệp ngọc linh chi!” Vân Trân tiếp tục phân tích, “Vì thế, ngươi bày ra cục diện này, bởi vì biết ta sẽ vì Lệ Vô Ngân, không màng tất cả mà đứng ra chữa trị cho Thái Hậu. Cho dù giữa đường ta cảm thấy sự việc có chỗ không đúng, ta cũng sẽ tiếp tục. Mà hôm nay, ta lại là cung nữ của Càn Nguyên Cung...”

Nếu nàng xảy ra chuyện, Triệu Húc chắc chắn sẽ chịu liên lụy.

Cho nên khi đó, thời điểm nghe Vân Trân nói nàng tìm tới Thịnh Lang Hoàn, Lưu Vân Bạch mới lộ vẻ kinh ngạc.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.