Bảo vệ?
Vân Trân ngơ ngác nhìn Ngụy Thư Tĩnh đứng trước mặt.
Ánh mắt y nghiêm túc như vậy, chân thành như vậy.
Nàng hoàn toàn tin lời này của Ngụy Thư Tĩnh xuất phát bằng cả tấm lòng. Y nói ra được, nhất định có thể làm được. Sao nàng có thể không cảm nhận được sự thật lòng trần trụi này?
Nhưng, nàng làm sao có thể nhận?
Vân Trân nàng chẳng qua là vong hồn dị thế, là nô tỳ hèn mọn trong Thanh Lương sơn trang, có tài đức gì có thể có được sự nhiệt tình này của Ngụy Thư Tĩnh?
Ngụy Thư Tĩnh chân thành đối đãi với nàng, nhưng nàng lại không thể hồi báo, lợi dụng tình cảm của y mà giữ y bên cạnh, để y trợ giúp mình, bảo vệ mình, như vậy có khác gì chuyện Tô trắc phi làm với Ngụy Duyên Võ?
Chẳng qua là lợi dụng tình cảm của người khác mà thôi.
Rõ ràng biết không báo đáp được, còn muốn nhận lấy.
Nàng đã hãm sâu vào vũng bùn này, dựa vào đây mà kéo một Ngụy Thư Tĩnh sạch sẽ cùng rơi xuống, khiến cả người y cũng dơ bẩn?
Nếu làm vậy, linh hồn của nàng còn lại những gì?
Chẳng qua là một thân xác thối tha mà thôi.
Nghĩ đến đây, trái tim nàng vô cùng đau đớn.
Vân Trân vội tránh đi ánh mắt của đối phương, hỏi: “Huynh muốn có được cái gì?”
“Hả?” Ngụy Thư Tĩnh kinh ngạc.
Vân Trân hạ quyết tâm, nói: “Huynh bảo muốn ở lại bên cạnh muội, bảo vệ muội. Trên đời này, không có thứ gì là vô duyên vô cớ có được, tất cả đều phải trả giá, đều cần hồi báo. Huynh ở lại, là muốn từ chỗ muội có được cái gì?”
“Trân.. Trân Nhi?”
“Nếu muốn có được tình cảm của muội, muốn muội yêu huynh, vậy hiện tại muội nói huynh biết, đừng lãng phí thời gian trên người muội, bởi vì đó là chuyện không có khả năng. Muội là người không thể yêu, vĩnh viễn cũng không thể. Bởi vậy, huynh đi đi... Gặp lại, mọi người vẫn là bằng hữu.”
Dứt lời, xung quanh lập tức an tĩnh.
Bầu không khí đột nhiên trở nên gò bó, khiến người ta không tể hít thở.
Không biết qua bao lâu, Ngụy Thư Tĩnh gian nan lên tiếng: “Đây không phải lời thật lòng của muội...”
“Không, đây là lời thật lòng của muội.”
“Là, đây là trong lòng ta lời nói.” Vân Trân cắt ngang, đôi mắt đen nhánh như có thể nhìn thấu tất cả nhìn y chằm chằm, “Ngụy đại ca, huynh lựa chọn trở về, lựa chọn nói lời này của muội, hẳn đã ít nhiều đoán được tình cảnh và tâm tư của muội. Cho nên, sâu trong nội tâm huynh cũng vô cùng rõ ràng, muội hiện tại, căn bản không thể hồi báo như huynh. Huynh cũng biết, muội không muốn huynh vì muội làm những điều này...”
Nói đến đây, Vân Trân dừng một chút: “Do vậy, huynh tại sao phải một hai ở lại, khiến huynh không vui vẻ, muội cũng không vui vẻ chứ? Năm năm trước, sư phụ huynh cho huynh lên núi Kình Thương học võ chính là vì không muốn huynh bị liên lụy. Tính cách huynh thiện lương tiêu sai, không thích cuộc sống gò bó, ở lại nơi này, chỉ khiến cánh của huynh không được giang rộng. Huynh vì sao không theo kế hoạch của sư phụ huynh đi con đường bằng phẳng hả?”
Cho dù là giang hồ, hay dân gian, huynh có thể đi bất cứ đâu huynh muốn, làm bất kỳ chuyện gì huynh muốn làm.
Huynh ở lại đây, cuối cùng chỉ biến mình trở thành vũ khí giết người.
Ngụy Thư Tĩnh nhìn nàng.
Y từ trong ánh mắt của nàng nhìn thấy kiên định, nhìn thấy quyết tuyệt. Y biết, đây đều là lời nói thật lòng của nàng, lời nói xuất phát từ trái tim.
Bất tri bất giác, y đã buông tay nàng.
Vân Trân hít sâu một hơi, gật đầu với y, sau đó nâng bước vào trong phòng.
Ngay thời điểm nàng tới cử, phía sau truyền tới tiếng của Ngụy Thư Tĩnh: “Ta thiếu chút đã bị muội gạt.”
Vân Trân cứng đờ.