“Sao ngươi lại có độc dược độc môn của Bạch Tà?” Lưu Vân Bạch hỏi nàng. Không mong chờ nàng đáp, hắn đã trả lời, “Không phải ngươi nói khi ngươi còn nhỏ, từng có kỳ ngộ gặp được một vị thần y sao? Vị thần y kia vừa lúc kể ngươi biết Ỷ La Luyện, hơn nữa còn dạy ngươi cách giải độc. Người kia là ai? Ta đoán, mọi người sẽ nghĩ rằng người kia chính là Bạch Tà. Ngươi là đồ đệ của Bạch Tà, ngươi tới để báo thù cho ông ta!”
“Ngươi, thật sự quá ngoan độc.” Vân Trân nhìn hắn, gằn từng chữ.
“Đúng vậy.” Lưu Vân Bạch cười cười, “Ta đúng thật ngoan độc. Trên thế gian này, không có ai ta không thể tính kế, không thể hi sinh. Vậy ngươi tiếp tục nghĩ xem, sau khi 'thân phận' của ngươi bại lộ, vậy Lục hoàng đệ nghĩ mọi cách cầu tình cho ngươi sẽ rơi vào tình cảnh gì?”
“Chàng sẽ rơi vào kết cục bị mọi người chỉ trích.” Vân Trân nhìn thẳng vào mắt hắn, lạnh lùng nói, “Mọi người sẽ tin rằng, chàng mới là kẻ chủ mưu đứng sau. Nhưng chàng vì sao lại làm như vậy? Chàng có động cơ gì để làm thế? Đương nhiên là...”
“Bắt chước!” Lưu Vân Bạch búng tay một cái, tinh thần trở nên hưng phấn, “Ngươi quả thật sẽ nghĩ như vậy. Tốt lắm, ta biết mà, với sự thông minh của ngươi, nhất định đoán được. 'Sư phụ' Bạch Tà của ngươi năm đó chính vì 'trị khỏi' cho Tam hoàng huynh mới được Vương Hoàng Hậu đề cử với tiên hoàng. Bạch Tà đến bên cạnh tiên hoàng, được tiên hoàng sủng ái. Mà ngươi cũng học theo, dùng công lao 'cứu Thái Hậu' để ở lại trong cung... Giải được độc ngay cả Thái Y Viện cũng không giải được, ngươi nghiễm nhiên sẽ trở thành Bạch Tà thứ hai!”
“Cuối cùng Bạch Tà làm phản, 'mưu hại' tiên hoàng. Như vậy, ta cũng có khả năng sẽ 'mưu hại' đương kim bệ hạ!” Vân Trân nói.
“Không sai!” Lưu Vân Bạch vui mừng nói, ánh mắt nhìn nàng càng mãnh liệt, “'Không chỉ thế! Nếu mọi người tiếp tục điều tra, sẽ phát hiện 'thuốc bất tử' Bạch Tà dâng cho tiên hoàng kỳ thật là lấy từ tay Lục hoàng đệ. Ngay lúc đó có cách nói là ta và Lục hoàng đệ sập bẫy của Bạch Tà, bị ông ta cướp mất thuốc bất tử, đồng thời, cũng sẽ có người nói rằng thuốc bất tử kia do Lục hoàng đệ tự tay giao cho Bạch Tà, bọn họ đang diễn kịch trước mặt mọi người mà thôi!”
Lưu Vân Bạch nói xong, thiên lao an tĩnh đến đáng sợ.
Vân Trân biết, Lưu Vân Bạch nói được, khẳng định cũng có thể làm được.
Một khi quan hệ giữa Triệu Húc và Bạch Tà được “chứng thực”, như vậy trên lưng Triệu Húc không chỉ gánh chuyện qua lại gần gũi với “tội phạm” như nàng, mà còn có tội danh mưu hại tiên hoàng!
Vốn dĩ Ninh Vương đăng cơ, triều dã đã có suy đoán.
Hiện tại lại tuôn ra chuyện Triệu Húc mưu hại tiên hoàng, cuối cùng, mặc kệ đây có phải sự việc hay không, vì cái gọi là “đại cục”, hoàng đế đều sẽ hi sinh Triệu Húc!
Tới đây, kế hoạch của Lưu Vân Bạch mới thành công thật sự!
Người này đã không còn có thể dùng từ “giỏi tâm kế” để hình dung nữa.
...
Thiên lao lần nữa an tĩnh.
Hiện giờ, để bảo vệ Triệu Húc, nàng dường như chỉ còn một con đường để đi.
“Ngươi vì bảo vệ hắn, sẽ lựa chọn 'sợ tội tự sát' đúng không?” Lưu Vân Bạch hỏi.
Vân Trân nhìn hắn, không nói gì.
“Đừng ngốc nữa.” Lưu Vân Bạch mỉm cười, “Nếu ngươi chết rồi, ai sẽ cứu Lệ Vô Ngân?”