“Trẫm...” Triệu Húc nhíu mày, nhanh chóng thay đổi đề tài, “Ái phi biết là tốt. Một khi đã vậy, ái phi phải lấy ra lễ vật khác tặng trẫm.”
“Bệ hạ muốn lễ vật gì?” Vân Trân hỏi. Ngay lúc Triệu Húc định trả lời, Vân Trân lại nói, “Thứ thần thiếp có, bệ hạ đều có, thứ thần thiếp không có, bệ hạ cũng có. Ngay cả Cửu Chuyển Linh Lung Đan này bệ hạ cũng cảm thấy có lệ. Vậy ở chỗ thần thiếp chỉ sợ không có thứ gì có thể lọt vào đôi mắt của bệ hạ. Nếu bệ hạ muốn mấy thứ thêu thùa như túi tiền, túi cầu phúc, thần thiếp không cho được. Không cần thần thiếp nhọc lòng, các nương nương trong hậu cung của bệ hạ tự nhiên sẽ chuẩn bị tốt.”
Mấy câu Vân Trân nói trực tiếp chặn đứng câu kế tiếp của Triệu Húc.
Triệu Húc nhìn nàng, trong lòng vừa giận, lại cảm thấy buồn cười.
Cuối cùng, nhịn rồi lại nhịn, hắn mới nuốt lời định nói trở về.
“Nếu ái phi đã nói thế, trẫm còn có thể nói gì?” Triệu Húc lạnh nhạt nói, “Nghỉ ngơi trước đi.”
“Bệ hạ!” Vân Trân lên tiếng gọi hắn lại.
Triệu Húc dừng bước, không vui nhìn nàng.
“Bệ hạ, túi tiền đựng bình sứ này đâu?” Vân Trân hỏi.
Vừa rồi Triệu Húc chỉ ném cho nàng bình sứ. Nàng nhớ khi nãy nàng giao ra, bên ngoài còn có một cái túi tiền. Tuy túi tiền kia hơi xấu, nhưng dù sao cũng đã theo nàng ngần ấy năm.
“Túi tiền? Túi tiền gì? Trẫm không biết.”
“À, vậy thì thôi.” Vân Trân thở dài, “Dù sao cũng đã dùng túi tiền kia nhiều năm, tuy trước đây mua nó trên chợ chỉ tốn hai văn tiền, nhưng dùng cũng quen rồi...”
“Món đồ đó không phải tự tay nàng thêu sao?” Vân Trân còn chưa nói xong, Triệu Húc đã kinh ngạc hỏi lại.
Vân Trân nhìn hắn, bỗng cảm giác vẻ mặt hắn hơi kỳ lạ.
“Dạ? Thần thiếp không giỏi thêu thùa, không thêu ra được túi tiền như vậy.” Vân Trân đáp.
Vừa hết câu, sắc mặt Triệu Húc càng khó coi.
Vân Trân sửng sốt, không biết bản thân lại làm gì chọc giận hắn.
...
Triệu Húc nói đêm nay nghỉ lại ở Vân Thủy Cung.
Nhưng “nghỉ ngơi” cũng có học vấn.
Mới đầu, Vân Trân muốn chia giường ngủ, giống như trước đây, khi nàng theo Triệu Húc hồi kinh. Nếu là vậy, nàng cũng có thể chấp nhận. Dù sao Vân Thủy Cung rộng rãi, sẽ không khiến nàng cảm thấy khó khăn.
Nhưng nàng không ngờ đêm nay Triệu Húc “nghỉ ngơi” không giống suy nghĩ của nàng.
“Ái phi ôm chăn, định đi đâu đấy?” Ngay lúc nàng định sang phòng kế nghỉ ngơi, Triệu Húc đột nhiên gọi nàng lại.
“Dạ? Ngủ?” Vân Trân ngây ra một lúc, rồi đáp.
“Ngủ? Chẳng lẽ đêm nay ái phi không thị tẩm sao?” Triệu Húc hỏi.
Cái gì?
Vân Trân mở to hai mắt.
Thị tẩm?
Nàng và Triệu Húc?
Nhưng không phải Triệu Húc chán ghét nàng sao? Trong lòng còn hận nàng, hận nàng năm đó bỏ đi sao? Đêm nay hắn ở lại không phải vì trả Cửu Chuyển Linh Lung Đan cho nàng à?
Nghỉ ngơi ở Vân Thủy Cung chỉ là nói với bên ngoài, không phải suy nghĩ thật đúng không?
“Ái phi, không còn sớm nữa, nên sớm nghỉ ngơi thôi.” Triệu Húc nhìn Vân Trân, nói.
Sắc mặt Vân Trân cứng đờ.
Dù vậy, Vân Trân và Triệu Húc vẫn lên giường.
Vân Trân nằm bên trong, Triệu Húc nằm bên ngoài, giữa họ có sự cự tuyệt nhất định.