Nàng nhận ra chất lỏng trong bình sứ kia.
Cho dù cách xa như vậy, nàng không thể thấy rõ, nhưng hành động sau khi chỉ ra Triệu Hi, Bạch Phi lấy ra bình sứ này đã quá rõ ràng, nàng có thể đoán được trong bình sứ đó chứa đựng cái gì.
“Đây là gì?” Vương Hoàng Hậu hỏi.
Những người khác cũng nghi hoặc nhìn bình sứ trong tay Bạch Phi.
Bạch Phi cầm bình sứ dạo một vòng, giải thích: “Thứ thuốc trong bình sứ này tên gì không quan trọng. Quan trọng là công hiệu của nó. Nó rốt cuộc có công hiệu gì, đây là điều mọi người nên chú ý!”
“Công hiệu gì?” Triệu Kỳ hỏi.
Bạch Phi cười lạnh: “Chỉ cần là người của Thịnh gia 'Tham Lang', từ lúc chào đời sẽ được gia tộc dùng cách đặc biệt vẽ đồ đằng lên cánh tay. Đó là đồ đằng thuộc về gia tộc Thịnh gia, đồng thời cũng là đánh dấu của 'Tham Lang'. Đồ đằng vẽ trên cánh tay của người Thịnh gia bình thường sẽ không xuất hiện, chỉ có dùng thứ thuốc đặc biệt này, sau khi bôi lên, đồ đằng mới hiện ra!”
Nói tới đây, Bạch Phi nhìn về phía Triệu Hi.
“Có nghĩa là muốn chứng minh thân phận của Thái Tử, chứng minh hắn rốt cuộc có phải hậu nhân của phản quân không, chỉ cần bôi thứ thuốc này lên cánh tay thôi đúng không?” Triệu Kỳ mở to hai mắt, hỏi.
“Không sai, chính là như vậy.” Bạch Phi nhìn Triệu Hi, gật đầu.
Khi Bạch Phi nói ra bí mật này, sắc mặt Triệu Hi cũng không để lộ sự tức giận. Thậm chí khi ngươi nhìn kỹ, sẽ phát hiện khóe miệng hắn hơi nhếch lên, trong ánh mắt hình như mang theo ý cười. ngôn tình hay
Cười sao?
Chuyện như vậy vốn không nên xảy ra, rất dễ khiến người ta cảm thấy mình đang hoa mắt.
“Vậy Thái Tử điện hạ...” Vương Hoàng Hậu chuyển hưởng sang Triệu Hi, “Ở trước quan tài của bệ hạ, Bạch Phi nói ngươi là hậu nhân của Thịnh gia 'Tham Lang'. Hiện tại, ả lại lấy ra một bình thuốc, nói nó có thể chứng minh ngươi rốt cuộc có phải hậu nhân Thịnh gia hay không. Vậy Thái Tử điện hạ, ta muốn ngài nghiệm chứng cho mọi người xem một chút, xem lời Bạch Phi nói rốt cuộc có phải sự thật hay không!”
“Không sai.” Triệu Kỳ phụ họa, “Thái Tử, thật ra thần đệ cũng không tin lời Bạch Phi nói. Nhưng lúc này, ả ta ở trước mặt mọi người chỉ ra và xác nhận thân phận của ngài. Nếu ngài không bôi thứ kia lên tay, tự chứng minh trong sạch, chỉ sợ người ở đây đều sẽ nghi ngờ.”
“Hoàng Hậu nương nương và Vũ Vương điện hạ nói không sai. Huyết mạch hoàng thất phải được làm rõ.”
“Nếu mẫu thân của Thái Tử điện hạ thật sự là gian tế Thịnh gia 'Tham Lang' phái tới bên cạnh bệ hạ, vậy trên người Thái Tử điện hạ có huyết mạch của Thịnh gia, tuyệt đối không thể đăng cơ!”
“Thái Tử điện hạ, để chứng minh sự trong sạch của ngài, xin ngài làm theo ngự y, dùng nước thuốc kia kiểm chứng một chút.”
Vương Hoàng Hậu và Vũ Vương vừa nói xong, liền có người phụ hoạ.
Có người phụ họa, đương nhiên cũng có kẻ nói chuyện giúp Triệu Hi.
“Thái Tử điện hạ là trữ quân một nước, sao có thể vì lời nói bậy bạ của một phụ nhân, khiến Thái Tử ở trước mặt mọi người nghiệm chứng chính mình? Đây không chỉ là bất kính với Thái Tử, còn là bất kính với bệ hạ, bất kính với Vân Hán Quốc ta! Chuyện này tuyệt đối không thể!”
“Lý đại nhân nói không sai! Thái Tử có thân phận gì, há có thể cho đám người các ngươi chơi đùa...”
Hai bên trở nên khắc khẩu.
Vân Trân quỳ gối trong đám người, nhìn phía trước làm ầm ĩ.