Có điều đối với chuyện này, Vân Trân trước sau đều cảm thấy hoài nghi.
Tuy nàng không cẩn thận nhìn qua chân của Triệu Duẫn, nhưng căn cứ theo miêu tả lúc trước của Mặc Nhiễm, cũng không biết tình huống trước mắt của Triệu Duẫn thế nào, nhưng không thể trong thời gian nửa tháng ngắn ngủi hắn đã có thể đứng dậy.
Bởi vì như thế vi phạm lẽ thường.
Vân Trân tò mò, liền mượn cơ hội đi theo Mặc Nhiễm vào nhà thủy tạ trong rừng trúc, thừa dịp những người khác không chú ý, trộm quan sát tình hình Triệu Duẫn.
Tuy rằng không thể tiến thêm một bước, nhưng hoài nghi trong lòng Vân Trân ngày càng mãnh liệt.
Nàng thật sự sợ, đây là “đốt cháy giai đoạn“.
Đốt cháy giai đoạn, không phải thật sự có chuyển biến tốt, mà là con người vi phạm quy luật sinh trưởng, khiến sự việc thoạt nhìn giống như đang có chuyển biến tốt.
Nhưng trên thực tế, đối với người bị thương mà nói là trăm hại không một lợi.
Nàng lo chân của Triệu Duẫn sẽ ngày càng tệ.
Trong lòng trước sau luôn cảm thấy bất an.
Có điều, vương phi và Ninh Vương đều rất cao hứng. Nếu Vân Trân ở ngay lúc này nói ra, khẳng định sẽ không có ai tin, nàng cũng không lấy ra được chứng cứ, còn bị trị tội.
Nhưng nếu cứ để Bạch Tà chữa trị cho Triệu Duẫn, chắc chắn sẽ có vấn đề. Tô trắc phi đương nhiên sẽ cao hứng, cũng không thích nhìn nàng nhúng tay vào chuyện này.
Nghĩ tới nghĩ lui, dường như chỉ có thể đi tìm Triệu Húc.
Nhưng, chờ nàng tới viện của Triệu Húc, mới biết Triệu Húc đang xa nhà.
Thời điểm biểu tiểu thư Tô gia tới Bính Châu, trên đường đột nhiên gặp cướp, cả đoàn người già trẻ hiện tại bị nhốt trong sơn trại của thổ phỉ. Tin tức truyền tới vương phi, Tô trắc phi lập tức bảo Triệu Húc dẫn người tới Bính Châu nghĩ cách cứu viện biểu tiểu thư Tô gia.
Lúc này hẳn đã đến cổng thành.
Vân Trân nghe được tin này, bụng đầy tâm sự mà về phòng.
“Trân Nhi, ngươi đi đâu vậy?”
Nàng mới vào cửa, Quả Nhi liền kéo nàng vào trong.
Sau khi vào, lại đứng ở cửa nhìn bốn phía một hồi, lúc này mới quay lại, từ trong ống tay áo lấy ra một món đồ nhét vào tay nàng.
“Đây là cái gì...”
Vân Trân thở dốc, phát hiện trong tay là một miếng ngọc bội.
Ngọc bội kia xúc cảm ôn nhuận, màu sắc trong suốt, vừa nhìn liền biết là ngọc tốt. Bên trên có khắc hình mây, linh chi và dơi. Dơi là “phúc”, động vật là thú, đồng âm với “thọ”, mà linh chi tượng trưng cho sự như ý, hình mây dùng để trang trí, có nghĩa hạnh phúc trường thọ, mọi chuyện như ý.
Toàn bộ điêu khắc đều sinh động như thật, cho dù là chất ngọc hay đều là trân phẩm.
Ngọc bội này, trước đó Vân Trân từng thấy trên người Triệu Húc.
Nghe nói thời điểm Triệu Húc mới chào đời, đương kim Thánh Thượng đã ban thưởng cho nó.
Cho tới này, Triệu Húc luôn mang trên người, chưa bao giờ rời khỏi.
Nhưng hiện tại lại bị Quả Nhi nhét vào tay nàng.
“Ngươi nhặt được?” Vân Trân hỏi.
“Sao ta có thể nhặt được?” Quả Nhi lắc đầu, “Đây là đồ trước khi thiếu gia đi nhờ ta giao cho người, nói có thể giúp ngươi bình an. Ngài ấy vốn dĩ muốn tự tay đưa cho ngươi, nhưng lại không tìm thấy...”
“Sao ngươi có thể thay ta nhận ngọc bội này?” Vân Trân vội vã cắt ngang, bỗng nhiên cảm thấy bối rối.
Trước đừng nói ngọc bội này do Hoàng Thượng ngự tứ, vô cùng trân quý, chỉ là ngọc bội này đi theo Triệu Húc nhiều năm, như bùa bình an phù hộ hắn, hiện tại đột nhiên đưa cho nàng, điều này khiến Vân Trân vô cớ cảm thấy bất an.
“Thiếu gia đi bao lâu rồi?” Vân Trân hỏi.
“Gần thời gian dùng nửa chén trà... A, Trân Nhi... Ngươi đi đâu vậy...”
Quả Nhi còn chưa nói xong, đã thấy Vân Trân lao ra ngoài.