Trên cổng chính tòa nhà treo một biển hiệu, bên trên viết ba chữ “Túc Vương phủ“.
“Khụ khụ khụ...”
Một cơn gió tới, Vân Trân ôm hòm thuốc, ho khan.
Đúng lúc này, có người từ trong Túc Vương phủ chạy ra.
“A, mọi người xem như tới rồi. Vân thần y đâu?” Lập tức, một giọng nói quen thuộc vang lên.
“Nguyên Bảo công công, Vân thần y ở bên này.” Ngô chủ bộ vội nói.
Vân Trân thấy Nguyên Bảo mặc áo gấm nhìn về phía nàng. Nàng ôm hòm thuốc, gật đầu, coi như chào hỏi.
“Ngươi chính là Vân thần y?” Nguyên Bảo nhìn nàng, đánh giá từ đầu tới chân, “Sao lại mang mũ có rèm?”
“Hồi Nguyên Bảo công công, Vân thần y cảm nhiễm phong hàn, sợ lây bệnh cho người trong phủ, nên mới mang mũ có rèm.” Ngô chủ bộ ở cạnh ân cần giải thích.
Tuy rằng Ngô chủ bộ có chức vị, nhưng Nguyên Bảo là người hầu hạ bên cạnh Túc Vương, nghe người ta nói, thời điểm Túc Vương còn là công tử của Ninh Vương phủ, Nguyên Bảo công công đã là gã sai vặt bên cạnh Túc Vương.
Hiện giờ, Nguyên Bảo và một vị quản gia họ Tằng xử lý việc vương phủ.
Thân phận như vậy, khẳng định có rất nhiều quan viên cấp dưới thành Quán Châu muốn nịnh bợ.
Ngô chủ bộ nói xong, Vân Trân lại ho mấy tiếng.
Nguyên Bảo thấy vậy, không hỏi nữa: “Vân thần y, mời vào trong.”
Vân Trân gật đầu, ôm hòm thuốc đi vào cửa hông.
Nguyên Bảo vừa dẫn nàng vào trong vừa nói nàng nghe tình hình Liễu Trản Anh lúc này.
Theo lời Nguyên Bảo, sau khi Liễu Trản Anh xuất huyết, Triệu Húc mời tất cả đại phu trong thành Quán Châu, đều không có cách, cuối cùng phải tới y quán lớn nhất trong phòng, mời lão đại phu ở nhà dưỡng lão tới. Lão đại phu hơn tám mươi tuổi kia tới, lúc này tình hình Liễu Trản Anh mới có chuyển biến tốt lên.
Nhưng...
Cũng chỉ là chuyển biến tốt lên.
Nghe ý của Nguyên Bảo, e rằng thai nhi trong bụng Liễu Trản Anh không giữ nổi.
Giữ không nổi?
Vân Trân nhíu mày.
“Thần y, xin chờ một lát.” Đến trước một viện, Nguyên Bảo giơ tay cản nàng lại, “Ta vào trong thông báo trước.”
Vân Trân gật đầu.
Trong ánh mắt Nguyên Bảo hiện lên tia nghi hoặc.
Vị thần y này giọng nói có vấn đề, không thể nói chuyện, hay là không thích nói chuyện? Sao gặp mặt lâu như vậy đều không thấy nàng nói một câu?
Hai vấn đề này chợt lóe qua trong đầu Nguyên Bảo.
Rất nhanh, hắn đã ném ra khỏi đầu, nâng bước vào trong.
Vân Trân ôm hòm thuốc chờ ở cửa.
Đột nhiên nàng cảm giác có thứ gì đó đảo qua cạnh váy nàng.
Nàng cúi đầu, nhìn thấy một cục bột màu đen lông xù.
Hắc đại nhân?
Vân Trân sửng sốt.
Hắc đại nhân “ngoan ngoãn” ngồi bên chân nàng, lắc đầu, đôi mắt màu vàng nhìn nàng chằm chằm.
“Hắc đại nhân, Hắc đại nhân ngươi ở đâu? Hắc đại nhân... Hắc đại nhân sao ngươi lại ở đây?” Đúng lúc này, bên cạnh truyền tới một giọng nói dễ nghe.
Vân Trân quay đầu, thấy một thiếu nữ mặc hoàng sam chạy tới, thấy Hắc đại nhân ngồi xổm bên cạnh Vân Trân, liền muốn tới bắt nó.
Có điều, Hắc đại nhân há là con mèo phàm nhân có thể tùy tiện bắt được?
Hắc đại nhân vẫy đuôi vài cái rồi nhảy vào lòng Vân Trân, cuộn tròn.
“Hả?” Thiếu nữ nghiêng đầu, tò mò nhìn Vân Trân, “Ngươi là ai? Tại sao Hắc đại nhân không sợ ngươi?”
Vân Trân híp mắt nhìn thiếu nữ đứng dưới ánh mặt trời mở to hai mắt nhìn mình.
Bỗng dưng nàng cảm thấy người này hơi quen mắt, giống như đã từng gặp ở đâu.