Cung Nữ Thượng Vị Ký: Nhất Phẩm Hoàng Quý Phi

Chương 40: Chương 40: Người ngoài cửa




Người ngoài cửa không trả lời nàng.

Vân Trân híp mắt xuyên qua khe cửa nhìn ra, chỉ thấy một mảnh góc áo.

Nghĩ đến trước đây khi nàng bị nhốt trong phòng củi, Ngụy Thư Tĩnh cũng đến thăm nàng. Thấy người bên ngoài không nói gì, Vân Trân liền coi như ngầm thừa nhận.

“Ngụy đại ca, đa tạ huynh tới thăm muội.” Vân Trân dựa vào cửa, lần nữa ngồi xuống, “Chuyện đêm nay muội có mấy chỗ không rõ. Huynh nói xem, làm sao thiếu gia biết Châu Nhi nhất định sẽ đào tẩu?”

Người bên ngoài không trả lời.

Vân Trân nói ra nghi vấn trong lòng không phải thật sự muốn người đó đưa ra đáp án, nàng chỉ muốn chải chuốt manh mối trong đầu.

“Dù sao sơn trang lớn như vậy, nếu không dám tự thú, trực tiếp tìm một chỗ ném đồ đi, cũng không liên lụy tới mình.” Vân Trân nói tiếp, “Huynh nói xem, việc đó là tự thiếu gia nghĩ đến hay có người ám chỉ với ngài ấy?”

Nếu là vế trước thì không có vấn đề gì.

Nhưng nếu là vế sau, vậy người ám chỉ với Triệu Húc rất có khả năng chính là tác giả của mọi chuyện. Cho dù không phải người thao túng, chắc chắn cũng có liên quan chặt chẽ.

Còn cả việc Châu Nhi bỏ trốn trong đêm, rốt cuộc là ý của bản thân nàng ấy, hay là có người nhắc nhở?

Muốn tìm ra chân tướng phải điều tra rõ hai điểm đáng ngờ này.

Nhưng vấn đề là hiện tại, nàng đã không thể đi hỏi Châu Nhi, cũng không thể đi hỏi Triệu Húc.

Ngoại trừ bọn họ, chỉ còn lại Tôn Thúy Nga và Xuân Nha.

Tôn Thúy Nga chắc là không biết nhiều, nhưng Xuân Nha thì khác. . truyện đam mỹ

“Ngụy đại ca!” Vân Trân đột nhiên nói, “Huynh nói xem sao Xuân Nha lại biết đồ Tô phi nương nương mất là một cây trâm?”

Thời điểm đứng ra vu oan cho nàng, Xuân Nha có nói nàng và Châu Nhi cấu kết trộm cây trâm của nương nương.

Nhưng dù cho đồ khi vừa mới mất, hay sau khi Châu Nhi khai, đều không có ai nhắc tới việc đồ Tô trắc phi mất là một cây trâm.

Như vậy làm sao Xuân Nha biết?

Trừ phi, nàng ta mới là người trộm đồ của Tô trắc phi!

“A! Muội biết rồi!” Vân Trân đột nhiên hét to một tiếng, hai mắt tỏa sáng nhìn ra bên ngoài, hưng phấn nói, “Ngụy đại ca, muội biết rồi! Muội biết đây là chuyện thế nào rồi! Cây trâm của nương nương do Xuân Nha trộm! Sáng nay, lúc muội và Châu Nhi, Quả Nhi ở trong viện giặt đồ, Xuân Nha đột nhiên tới, nói bụng không thoải mái, bảo Châu Nhi mang hoa tươi tới phòng nương nương. Lúc ấy Quả Nhi ngắt lời, nhưng muội lại không nghĩ nhiều. Bây giờ nghĩ lại, cảm thấy có chỗ nào không đúng lắm...”

Tuy Tô trắc phi bị “đày” tới Nam Hoang, nhưng tốt xấu gì bà ấy cũng là trắc phi nương nương của Ninh Vương phủ.

Sau khi bọn họ tới Thanh Lương sơn trang, quy củ này vẫn không phế.

Châu Nhi là nha hoàn tứ đẳng làm việc nặng, theo quy củ của vương phủ, nha hoàn thân phận này không thể vào phòng của chủ tử, cho dù là công việc quét tước hàng ngày cũng đều do nha hoàn tam đẳng trở nên phụ trách, huống chi là việc đưa hoa tao nhã lịch sự này.

Vì thế hôm nay Xuân Nha bảo Châu Nhi thay nàng đưa hoa là sai lâm rõ ràng, dù nàng ta dùng lý do gì cũng không thể đổi việc.

Còn về những chuyện sau đó, làm thế nào Châu Nhi lại “trộm đi cây trâm của nương nương”, Vân Trân không thể hiểu hết. Hiên tại điều duy nhất nàng có thể xác định chính là cây trâm bị mất trộm có liên quan rất lớn tới Xuân Nha.

Có lẽ ngay từ đầu, Xuân Nha vì nguyên nhân nào đó, muốn diệt trừ Châu Nhi.

Còn sau đó, Vân Trân trời xui đất khiến bị cuốn vào, mà Xuân Nha vô tình biết được chuyện nàng nhờ Tôn Thúy Nga, cho nên dứt khoát lôi ra, trực tiếp diệt trừ hai người.

“Ngụy đại ca, huynh nói xem lý do Xuân Nha diệt trừ Châu Nhi là gì?” Vân Trân hỏi.

Sau khi nàng hỏi xong liền ngây ngẩn cả người.

Bởi vì nàng phát hiện người ngoài cửa không biết từ khi nào đã rời đi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.