Một tháng sau.
“Ngụy thiếu hiệp, thiếu gia nhà ta vừa ngủ, huynh đừng làm phiền ngài ấy!”
Nguyên Bảo gấp gáp muốn đuổi theo người phía trước, nhưng đối với người võ công cao cường, đi đường đều như đang bay, Nguyên Bảo dùng hết sức lực vẫn không đuổi kịp.
Bịch.
Một chân Ngụy Thư Tĩnh đá văng cánh cửa trước mặt, đến bên mép giường, lại phát hiện ở đó không có ai. Y dạo một vòng, ở sau bình phong tìm được Triệu Húc.
Y không nói gì cả, trực tiếp đi qua túm cổ áo Triệu Húc, đánh hắn một quyền.
Khóe miệng Triệu Húc lập tức có vệt máu.
“Lúc rời khỏi kinh thành, ngươi đã bảo đảm với ta thế nào? Ngươi nói sẽ chiếu cố nàng ấy! Nhưng bây giờ thì sao? Ngươi chiếu cố nàng ấy thế nào hả? Tên khốn này!”
Ngụy Thư Tĩnh nói, lại giơ tay đánh vào mặt Triệu Húc.
Lúc này, Nguyên Bảo đuổi tới.
Nhìn cảnh tượng trước mặt, hắn sợ tới mức linh hồn nhỏ bé cũng sắp không còn.
“Ngụy thiếu hiệp, huynh làm gì vậy? Mau buông tay, mau buông tay!” Nguyên Bảo nhào qua giữ chặt cánh tay Ngụy Thư Tĩnh, hét lớn, “Trân Nhi xảy ra chuyện, thiếu gia nhà ta thương tâm hơn bất kỳ ai! Huynh xem ngài ấy đã gầy đi mười mấy cân rồi, huynh đừng trách ngài ấy nữa...”
“Nguyên Bảo!” Triệu Húc cắt ngang, giọng nói nghẹn ngào đến cực điểm, “Ngươi buông tay, ngươi để A Tĩnh đánh ta đi. Là lỗi của ta, đều là lỗi của ta, nếu không phải ta, nàng đã không xảy ra chuyện... Ta nói sẽ chăm sóc nàng, cho nàng danh phận, nhưng ta lại... Ta lại hại nàng...”
“Ngươi đã làm gì Trân Nhi?” Ngụy Thư Tĩnh nghe đến đây, đột nhiên nắm lấy cổ áo hắn, giận dữ hỏi.
Triệu Húc lại lắc đầu, im lặng.
Ngụy Thư Tĩnh thấy hắn như vậy, lập tức hiểu ra vấn đề.
“Tên cầm thú này! Ta phải giết ngươi!” Ngụy Thư Tĩnh lần nữa đánh vào mặt Triệu Húc.
...
Chuyện thích khách đã qua một tháng.
Mà Vân Trân cũng mất tích một tháng.
Hôm ấy, Triệu Húc bị đánh cho hôn mê, được đưa về Tô phủ.
Sau khi tỉnh lại, hắn liền tự mình dẫn người bôn ba tìm kiếm Vân Trân, nửa tháng trước cuối cùng cũng không chịu nổi, ngã bệnh.
Nhưng sau khi tỉnh lại, hắn vẫn mang theo thân thể bệnh tật tìm kiếm.
Hôm ấy hỗn loạn, thi thể bất hạnh rơi xuống sông đều tìm được, trong đó có rất nhiều thi thể bị trôi tới hạ du...
Nhưng dù thế nào, đều tìm được.
Chỉ không có Vân Trân.
Mọi người đều ngầm nói, Vân Trân đã chết.
Thử nghĩ xem, lúc ấy nàng bị thương nặng như vậy, nếu không chết, khẳng định đã sớm được phát hiện.
Nguyên Bảo từng khuyên Triệu Húc một câu, kết quả bị Triệu Húc sai người đánh hai mươi đại bản. Từ đó, không ai dám nhiều lời trước mặt hắn.
...
Chuyện xảy ra trong Giang Nam thành được hỏa tốc đưa tin về kinh thành.
Ngụy Thư Tĩnh sau khi biết, lập tức ra roi thúc ngựa tới.
Trên đường, y đều hi vọng tin báo là giả, Vân Trân sau khi tin báo đưa đi đã được tìm về. Nhưng, khi hắn vào Giang Nam thành, nghe nói Tứ thiếu gia của Ninh Vương phủ gần đây đang tìm một nữ tử rơi xuống nước mất tích.
Trong lòng lập tức rét lạnh.
Chờ đến khi hắn nhìn thấy Triệu Húc sa sút tinh thần, chút hi vọng còn lại cũng biến mất.
Y không chấp nhận, không chấp nhận sự thật không tìm thấy Trân Nhi...
...
“Tứ thiếu gia, có người ở hạ du phát hiện một nữ thi.”
Đúng lúc này, có người tới bẩm báo.