Kết thúc rồi?
Người đâu?
Vân Trân lắc lắc cái đầu nặng nề, chống cửa phòng đi ra ngoài.
“Có ai không?” Vân Trân gọi.
Không ai trả lời.
Nàng lại nặng đầu.
Sao lại thế này?
Nàng dựa vào vách tường nhìn phía trước.
Đầu càng ngày càng nặng, giống như bị ai lấy chăn bông bịt kín.
Chẳng lẽ bị cảm sao?
Một ý niệm lóe lên.
Nghĩ vậy, nàng vội duỗi tay bắt mạch cho mình.
Nhưng từ mạch tượng mà xem, không giống có vấn đề. Nàng lại giơ tay sờ trán.
Đúng là hơi nóng.
“Nha Sát? Lưu Vân Bạch? Có ai không?” Vân Trân lắc đầu, lảo đảo đi về phía trước.
Người đi đâu hết rồi?
Sao lại...
Một người cũng không có?
Giờ phút này, Vân Trân bắt đầu nhận ra bản thân có vấn đề chỗ nào.
Nàng muốn dừng lại, nhưng hai chân không chịu nghe mình sai khiến, không ngừng đi về phía trước.
Rất nhanh, nàng lại tới tòa viện kia.
Tòa viện, vẫn là tòa viện đó.
Nhưng người đứng trong đình đã thay đổi.
Vân Trân vừa nhìn thấy người nọ, liền muốn trốn đi.
Nhưng không còn kịp nữa rồi, nàng đã bị phát hiện.
“Y Lan?” Đương kim Thánh Thượng đứng trong đình, khiếp sợ nhìn người đứng dưới hành lang.
Vân Trân ngây ra một chút, vội bỏ chạy.
“Y Lan! Y Lan, nàng đừng chạy, dừng lại cho trẫm...” Hoàng đế mặc kệ tất cả, cứ đuổi theo Vân Trân.
Không, không phải...
Nhất định, nhất định đã xảy ra vấn đề ở đâu đó.
Vân Trân còn chưa chạy xa, liền phát hiện hai chân mình mềm nhũn, sức lực ngày càng cạn kiệt. Chờ chạy đến hoa viên, nàng cứ thế ngã dưới gốc cây hoa quế.
Đúng lúc này, hoàng đế đuổi kịp, từng bước đi về phía trước, ôm lấy Vân Trân.
“Y Lan, Y Lan? Thật sự là nàng sao? Nàng trở về thăm trẫm sao?” Hoàng đế ôm lấy Vân Trân, gọi.
Ông ta vừa mở miệng, Vân Trân liền ngửi thấy mùi rượu nồng nặc.
Ông ta uống rượu?
Lúc này, Vân Trân nhớ tới chuyện Nha Sát kể.
Nha Sát nói, hôm nay là ngày giỗ của mẫu thân Lưu Vân Bạch.
Vì thế, hoàng đế cũng vì nguyên nhân này mà tới đây sao?
“Y Lan, Y Lan...” Hoàng đế ôm Vân Trân, muốn hôn nàng.
“Bệ hạ, bệ hạ ngài nhận lầm người rồi, nô tỳ không phải Y Lan... Ngài nhận lầm người rồi...” Vân Trân giơ tay muốn đẩy hoàng đế ra.
Nhưng nàng hình như đã trúng “nhuyễn cân tán”, tay chân không còn sức lực. Cánh tay đưa lên, còn chưa đụng tới hoàng đế, đã bị hoàng đế bắt lấy.
“Y Lan, nàng có biết mấy năm nay trẫm nhớ nàng thế nào không, trẫm rất nhớ...” Hoàng đế vừa nói vừa đè nàng dưới thân, muốn cúi đầu hôn nàng, “Trâm biết, biết nàng sẽ không trách trẫm mà. Thật ra trong lòng nàng vẫn có trẫm đúng không? Nếu không, nàng đã không trở về thăm trẫm, cũng không đưa Hi Nhi về bên trẫm...”
“Bệ hạ, ngài thật sự nhận lầm người rồi, nô tỳ không phải mẫu thân của Tứ hoàng tử...” Vân Trân bất lực giải thích.
Nhưng hoàng đế lúc này đã hoàn toàn hồ đồ, hơn nữa lại nhìn thấy một người trông giống mẫu thân của Lưu Vân Bạch, ông ta sao có thể nghe lọt tai lời Vân Trân nói?
Ông ta hoàn toàn chìm vào giấc mộng này, nghĩ ông trời đang thương hại mình nên đưa Y Lan về.
“Trẫm rất nhớ nàng, rất nhớ nàng...” Hoàng đế đè Vân Trân lại, duỗi tay sờ soạng muốn cởi bỏ dây lưng trên eo nàng, “Trẫm...”