Nói tới đây, Vân Trân đột nhiên dừng lại, quay đầu nhìn hắn: “Chỉ sợ điện hạ cũng không muốn biết nhiều hơn về nô tỳ. Dù sao với điện hạ mà nói, nô tỳ chỉ là sự tồn tại đê tiện, sự tồn tại của âm mưu. Biết rõ là âm mưu, bẫy rập, lại còn cảm thấy hứng thú với nó... Nói thật, nô tỳ không cảm thấy đây là quyết định sáng suốt gì cả! Huống chi, ngài là Lục hoàng tử của Vân Hán Quốc, tương lai có khả năng trở thành người có địa vị chí tôn.”
Âm mưu.
Bẫy rập.
Nếu chàng đã nhận định thiếp là thế thân người khác dùng để mê hoặc chàng...
Như vậy, cứ tiếp tục nhận định thế đi.
Tuyệt đối đừng mềm lòng với thiếp.
Bởi vì thiếp trở về, quả thật không có ý tốt, quả thật vì có ước định với Lưu Vân Bạch.
Thiếp sợ, sợ nếu chàng mềm lòng với thiếp.
Rồi sẽ có một ngày, thiếp sẽ hại chàng rất thảm.
“Ngươi, nghĩ vậy sao?” Triệu Húc cắn răng, nhìn thẳng vào mắt nàng, cố gắng khống chế lửa giận trong người, “Vậy bổn điện hạ nói ngươi biết, là ngươi tự mình đa tình mà thôi! Bổn điện hạ tuyệt đối không có hứng thú với ngươi, càng sẽ không vì ngươi mà mềm lòng! Ngươi mau xem đi, phía sau còn có hai tầng! Mau chóng tìm được ngọc linh chi chín lá, ngươi có thể nhanh chóng rời khỏi hoàng cung này!”
Nói xong, hắn phất tay áo xoay người, đi đến cửa ra vào lầu hai.
Vân Trân đứng tại chỗ, tay nắm chặt quyển sách, nhìn tấm lưng Triệu Húc đi xa.
Trong lòng bỗng dâng lên chua xót, đồng thời là vài phần bất lực.
Như vậy, khá tốt.
Khá tốt.
...
Nàng xoay người, tiếp tục tìm sách.
Vừa rồi Triệu Húc hỏi nàng vì sao lại biết chuyện của Văn Nho Đế.
Thật ra, nàng cũng từ Tiểu Thu mà biết được
Tiểu Thu là hậu nhân của Thương Vương, cũng chính là hậu nhân của hoàng tộc tiền triều.
Khi đó, nàng và Tiểu Thu, còn có Lệ Vô Ngân bị nhốt bên trong địa cung của Thương Vương.
Không có đường ra, chỉ có thể trơ mắt mà chờ chết.
Lúc ấy, Tiểu Thu trúng kịch độc.
Thời điểm bọn họ tỉnh lại, độc tố cũng đã phát tác.
Tiểu Thu biết mình sẽ chết trước họ, cho nên khi còn sống, kể nàng nghe chuyện xưa về sách sử từ bà ngoại, mẫu thân của nàng cùng những hậu nhân tâm phúc của tiền triều kia.
Lúc đó, thần chí Tiểu Thu không rõ.
Kể chuyện xưa cũng đứt quãng, có đôi khi còn râu ông nọ cắm cằm bà kia.
Nhưng duy nhất, chuyện về Tàng Bảo Lâu, tất cả về Tàng Bảo Lâu, Tiểu Thu nhớ rất rõ ràng. Có lẽ, đây là nỗi đau trong lòng hoàng tộc tiền triều.
Bọn họ hận tổ tiên Vân Hán Quốc cướp đi quốc thổ của họ, cướp đi vinh quang của họ, cướp đi tài phú của họ... Cùng Tàng Bảo Lâu tượng trung cho vinh quang và tài phú.
Bởi vậy, chuyện về Tàng Bảo Lâu, Tiểu Thu nhớ vô cùng rõ ràng.
Trong đó, nàng có kể về Văn Nho Đế.
Lúc ấy, Vân Trân cũng cho rằng bản thân sắp chết, cho nên nghe rất nghiêm túc.
...
Chỉ là không ngờ, lại có một ngày, những chuyện xưa Tiểu Thu kể trước kia chết thật sự giúp được nàng.
Về chuyện tầng hai không có cơ quan, cũng là Tiểu Thu kể nàng biết.
Mà sở dĩ nàng ở lại tìm sách cũng không phải vì truy tìm dấu chân của Văn Nho Đế, cũng không phải quá yêu thích sách...
Nàng phí thời gian dừng lại là vì tìm một quyển sách.
Một quyển sách ghi lại cách phá giải cơ quan ở Tàng Bảo Lâu này!
Đây, cũng là chuyện Tiểu Thu nói nàng nghe trước khi chết.