Thời điểm bọn họ xuống lầu, hai nhà Vương - Liễu đã đánh nhau.
Liễu Minh Cẩn quấn lấy Vương Tử Anh.
Từ một màn vừa rồi có thể nhìn ra, công phu của Liễu Minh Cẩn không tồi, ít nhất là khinh công không tồi.
Mà Vương Tử Anh, tuy rằng có chút công phu, nhưng ở trước mặt Liễu Minh Cẩn chẳng qua là khoa tay múa chân. Có điều, gã cũng biết rõ chân lệch giữa hai người, vì thế sớm đã tìm tới mấy nhân sĩ võ công cao cường để đặc biệt đối phó Liễu Minh Cẩn.
“Đánh hắn! Đánh hắn cho tiểu gia!” Vương Tử Anh che mặt, tránh sau hai gia nô, quát lớn với đám cao thủ vây quanh Liễu Minh Cẩn.
Khi nãy từ trên lầu nhảy xuống, Liễu Minh Cẩn giơ tay liền tặng Vương Tử Anh hai quyền. Vương Tử Anh nổi giận lôi đình, quyết hôm nay không đánh Liễu Minh Cẩn tới tàn phế, tuyệt đối sẽ không dễ dàng bỏ qua.
“Ngụy đại ca, Liễu Minh Cẩn có thể thắng không?” Nhìn Liễu Minh Cẩn bị người cuốn lấy, Vân Trân hỏi Ngụy Thư Tĩnh.
“Chiêu thức của Liễu Minh Cẩn có hoa nhưng không quả, trông có vẻ lợi hại, thật ra chỉ có thể đối phó nhân vật như Vương Tử Anh. Trong những ngươi Vương Tử Anh mời tới có cao thủ đứng thứ hai mươi trong giang hồ. Trong vòng năm mươi chiêu, Liễu Minh Cẩn chắc chắn sẽ thua.” Nói xong, Ngụy Thư Tĩnh lại nhìn Vân Trân, hỏi, “Muội muốn ta giúp hắn sao?”
Ánh mắt y chuyên chú mà nghiêm túc, nhưng trong lòng Vân Trân lại luống cuống không rõ lý do.
Nàng quay đầu nhìn Liễu Minh Cẩn bị đám người vây lấy, nói: “Không cần! Người râu ria mà thôi!”
Chẳng qua chỉ là bèo nước gặp nhau, hà tất vì một người xa lạ, khiến Ngụy Thư Tĩnh vô cớ chọc phải phiền phức?
Vân Trân không biết, sau khi nàng nói xong câu đó, Ngụy Thư Tĩnh thầm thở phào nhẹ nhõm.
Y còn tưởng nàng bị người kia hấp dẫn.
Nghe nàng nói như vây, y yên tâm rồi.
...
Ngụy Thư Tĩnh nói không sai.
Chiêu thức của Liễu Minh Cẩn nhìn thì lợi hại, kỳ thật có hoa không quả.
Ở chiêu thức thứ bốn mươi chín, hắn bị một chưởng của đối thủ đánh vào ngực, bay ra ngoài.
“Minh Cẩn!”
“Nhị thiếu gia!”
Người Liễu gia thấy vậy, vội xông tới.
“Ha ha ha...” Vương Tử Anh đắc ý cười to, “Liễu Minh Cẩn, ngươi cũng có ngày hôm nay!”
Dứt lời, gã muốn phái người đi bắt Liễu Minh Cẩn.
Nhưng đúng lúc này, một trái cầu bằng tre lăn ra, phía sau có một hài tử hai ba tuổi đuổi theo.
“Cầu, cầu...”
Cầu mây dọc theo đường phố lăn tới dưới chân Vương Tử Anh.
“Cầu, đưa cầu cho ta...” Tiểu hài nhi mới bi bô tập nói chưa được bao lâu, ngồi xổm xuống bắt lấy cầu mây.
Kết quả không ngờ, thời điểm hài tử sắp lấy được cầu mây, Vương Tử Anh trực tiếp dẫm nát nó.
“Cầu, cầu... Nát... Nát rồi... Hu hu...” Tiểu hài nhi bật khóc.
“Khóc cái gì mà khóc? Phiền chết đi được!” Dứt lời, Vương Tử Anh nhấc chân muốn đá hài tử.
Mắt thấy tiểu hài nhi sắp bị Vương Tử Anh đá trúng, đúng lúc này, một thanh kiếm từ bên cạnh bay ra, đánh trúng cẳng chân của gã.
“A!” Vương Tử Anh kêu lên thảm thiết, ôm chân ngã xuống.
Ngụy Thư Tĩnh nhân cơ hội phi người tới, bế hài tử lên, giao cho Vân Trân.
Vân Trân ôm lấy hài tử, vội vàng kiểm tra, phát hiện nó chỉ bị dọa sợ, ngoài ra không có gì trở ngại, nàng mới thở phào nhẹ nhõm.
“Sao lại là các ngươi?” Phát hiện bọn họ, Vương Tử Anh hét lớn.
Ngụy Thư Tĩnh mặt không cảm xúc liếc nhìn gã, nhặt trường kiếm dưới đất lên, đi về phía Vân Trân.
“Cản chúng lại!”
Vương Tử Anh ra lệnh.
Ngay lập tức, bọn họ bị người của Vương Tử Anh bao vây.