Ngọc linh chi chín lá.
Trong truyền thuyết, thuốc có thể khiến người ta khởi tử hồi sinh.
“Ngươi muốn ngọc linh chi chín lá làm gì?” Triệu Húc hơi nhíu mày, hỏi.
“Nô tỳ lấy ngọc linh chi chín lá để làm gì, điện hạ không cần phải biết. Điện hạ chỉ cần thay nô tỳ tìm thứ nô tỳ muốn, như vậy, nô tỳ đương nhiên sẽ thỏa mãn yêu cầu của điện hạ.” Vân Trân ngẩng đầu, nhìn thẳng vào mắt hắn, “Điện hạ, vụ hợp tác này ổn chứ?”
Triệu Húc nhìn nàng.
Nửa ngày sau, hắn gật đầu.
...
Vân Trân không ngờ bản thân sẽ cùng Triệu Húc có hợp tác như vậy.
Có điều, nếu thật sự tìm được ngọc linh chi chín lá, nàng cũng không cần phải tiếp tục ở lại hoàng cung. Vậy “tâm nguyện” của Triệu Húc liền được thực hiện.
Nàng hít sâu một hơi, đè nén phiền muộn trong lòng xuống.
“Vậy đi thôi.” Vân Trân cười nói.
Nói xong, nàng nâng bước vào trong.
Triệu Húc đứng tại chỗ, trong đầu nhớ lại nụ cười mình vừa thấy. Không biết vì sao, nữ tử vừa đứng trước mặt hắn dường như là một người khác!
Chẳng qua rất nhanh, hắn liền hoàn hồn, vô cớ cảm thấy phẫn nộ.
Hắn ngẩng đầu nhìn tấm lưng Vân Trân dần đi xa.
Dù thế nào, hắn bắt buộc cũng phải khiến nữ nhân này mau chóng biến mất khỏi tầm mắt hắn.
...
Tàng Bảo Lâu tổng cộng có bảy tầng.
Tên đúng như bản chất, là nơi cất giấu tất cả kỳ trân dị bảo trong thiên hạ.
Tầng một chứa châu báu ngọc thạch quý giá.
Tầng hai chứa sách.
Tầng ba là binh khí, thương sắc bén, kiếm giết người, đao uống máu... Nghe nói ở tầng ba của Tàng Bảo Lâu thậm chí còn có danh kiếm của đại sư đúc kiếm Âu Dã Từ - Long Uyên kiếm.
Tầng bốn chứa đủ loại dược liệu trân quý, ngọc linh chi có thể khởi tử hồi sinh tỏng truyền thuyết cất giấu ở tầng bốn này.
Còn về tầng năm, tầng sáu và tầng bảy cất giấu thứ gì, ngoại trừ hoàng đế các đời thì không có ai biết. Bởi vì, sẽ không có ai có thể sống sót lên tầng năm, sáu, bảy.
Có điều, mục tiêu chuyến này của Vân Trân cũng không phải tầng năm sáu bảy, mà là tầng thứ tư, nơi cất giấu ngọc linh chi chín lá!
Có điều, cơ quan trong Tàng Bảo Lâu trải rộng, muốn vào tầng trung tâm, vô cùng khó khăn, huống chi phải tới tầng bốn.
May mà tuy rằng Lưu Vân Bạch nói nàng “tạm thời ôm được chân Phật”, nhưng ít ra, cũng được một ít.
Người xưa bày ra thiên la địa võng ở đây, khẳng định không phong kín tất cả, ít nhất, cũng phải chừa lại đường lui cho mình.
Mà đường lui kia, chính là “hi vọng” hôm nay của Vân Trân.
...
Vân Trân đi trước.
Triệu Húc theo sau.
Bọn họ không ai nói với nhau câu nào.
Triệu Húc cứ như vậy theo sau nàng, xem nàng nhạy bén thoát khỏi cơ quan của Tàng Bảo Lâu thế nào.
Mãi đến khi bọn họ tới lầu hai.
Vân Trân dừng lại ở chỗ nào.
“Vì sao không đi tiếp?” Triệu Húc hỏi.
“Nô tỳ muốn tìm một quyển sách.” Vân Trân trả lời.
Nói xong, nàng thật sự tới từng kệ sách, lật xem tên. Động tác của nàng rất nhanh, mỗi quyển dường như chỉ lấy ra một chút rồi thả lại.
“Ngươi tùy ý như vậy, không sợ chạm vào cơ quan bên trong sao?” Triệu Húc không nhịn được mà hỏi.
Vừa rồi còn ở tầng một, Vân Trân thiếu chút bỏ mạng dưới độc tiễn. Nếu không phải hắn phản ứng kịp thời, kéo nàng ra, chỉ sợ hiện tại nàng đã nằm trên mặt đất.
“Chỗ này không có cơ quan.”
Hết câu, Vân Trân liền buông quyển sách trong tay xuống, lấy quyển tiếp theo ra xem.