“Điện hạ.” Vân Trân ngẩng đầu nhìn Triệu Húc.
“Nàng nói đi.”
Triệu Húc đỡ nàng vào trong, bên ngoài có người vào thu dọn mớ hỗn độn.
“Xin điện hạ ân chuẩn cho nô tỳ về Hoa Thanh Cung.” Vân Trân cúi đầu, thỉnh cầu Triệu Húc.
Nàng vừa nói xong, toàn thân Triệu Húc liền cứng đờ.
“Nàng... Nói cái gì...”
“Nô tỳ nên trở về Hoa Thanh Cung rồi.” Vân Trân nhìn hắn, bình tĩnh lại.
Lúc tỉnh lại, nàng đã từng nói với Triệu Húc. Nhưng khi ấy Triệu Húc lấy lý do nàng “thương thế nghiêm trọng”, không nên hoạt động, không cho phép nàng cầu tình.
Nhưng hiện tại, Liễu Trản Anh đã tới tìm, khi nãy còn náo loạn như vậy, tin rằng không bao lâu những sẽ truyền tới tai người có lòng.
Nếu Vân Trân tiếp tục ở lại Càn Nguyên Cung, sẽ rằng sẽ đem đến phiền phức cho Triệu Húc.
Dù sao, nói đến cùng nàng vẫn là cung nữ của Hoa Thanh Cung, vốn dĩ ở Càn Nguyên Cung đã không thích hợp.
“Vì hoàng tử phi sao? Nếu là vì nàng ấy...”
“Không phải.” Vân Trân lắc đầu, ngắt lời hắn, “Nô tỳ ở Càn Nguyên Cung vốn đã không hợp quy củ. Hiện tại, chuyện thích khách còn chưa kết thúc, nô tỳ tiếp tục ở đây, chỉ sợ sẽ...”
Câu tiếp theo, Vân Trân không nói.
Nhưng Triệu Húc hiểu.
Có một số việc bọn họ cảm thấy mình trong sạch, nhưng trong mắt người khác lại là “trắng trợn táo bạo“.
Hắn để ý nàng, cũng để ý thanh danh của nàng, hắn cũng không muốn xảy ra chuyện hôm nay lần nửa.
“Được.” Qua nửa ngày, Triệu Húc gật đầu, gian nan nói.
Vân Trân thở phào.
...
Vân Trân nói muốn thu dọn đồ đạc, vừa lúc có cung nữ tới nói Đức Phi nương nương triệu kiến điện hạ. Triệu Húc dặn dò cung nhân Tàng Thư Lâu mấy lần, lại nói thêm vài câu với Vân Trân, lúc này mới rời đi.
Chờ Triệu Húc đi rồi, Vân Trân cũng đuổi cung nhân ra ngoài.
Chỗ của nàng vốn không cần nhiều người như vậy.
Bọn họ đều lui xuống, trong phòng chỉ còn lại Vân Trân và Quả Nhi.
“Trân Nhi, vừa nãy nguy hiểm quá, cũng may ngươi không sao.” Quả Nhi tới trước mặt nàng, lo lắng nói.
“Ừ.” Vân Trân gật đầu, “Là ngươi đi tìm điện hạ sao?”
Nghe nàng hỏi, sắc mặt Quả Nhi cứng đờ, nhưng rất nhanh, nàng ấy đã bình thường lại: “Đúng vậy, ta cũng vì sợ quá. Trân Nhi, ngươi sẽ không trách ta chứ?”
“Ta sao có thể trách ngươi?” Vân Trân mỉm cười, “Ta biết ngươi cũng vì tốt cho ta. Chỉ cần ngươi thật lòng tốt với ta, ta sẽ không trách ngươi.”
“Ha ha...” Quả Nhi cười hai tiếng, giơ tay gãi đầu, “Ta đương nhiên tốt với ngươi.”
Vân Trân chỉ cười không nói.
...
Rất nhanh Vân Trân đã thu dọn xong, rời khỏi Cần Nguyên Cung.
May mà mũi tên không bắn vào chỗ yếu hiểm, nếu lệch sang trái một chút, nói không chừng nàng đã bỏ mạng ở Quốc Thọ Viên.
Khoảnh khắc đó thật sự là nàng liều mình cứu giúp.
Nhưng liều mình cứu giúp thật sự là ý của nàng sao?
Nghĩ đến đây, Vân Trân lại đau đầu.
“Trân Nhi.”
Bỗng Vân Trân nghe có người ở phía sau gọi nàng.
Nàng hoàn hồn, nhìn thấy Ngụy Thư Tĩnh đang dặn dò hộ vệ cấm vệ quân gì đó, nói xong liền đi về phía nàng.
“Ngụy đại ca.” Vân Trân gật đầu.
Ngụy Thư Tĩnh nhìn nàng: “Ta có chuyện muốn nói với muội. Có thể nói chuyện riêng không?”