“Luyện chữ?” Vân Trân cố nén phẫn nộ trong lòng, bắt lấy cánh tay hắn. Bị nàng đụng tới, thân thể Triệu Húc đột nhiên run lên, Vân Trân vội nói, “Thiếu gia, bộ dáng này của ngài còn có thể cầm bút sao?”
Triệu Húc cứng đờ.
Vân Trân bướng bỉnh nhìn hắn.
Một lát sau, Triệu Húc đành thỏa hiệp, thả lỏng người. Sau đó, dưới chân lảo đảo một cái. Vân Trân vội đỡ lấy hắn.
Triệu Húc gian nan vẫy tay, đè cái bàn bên cạnh, chậm rãi ngồi xuống ghế.
Lúc này, đồ trước mặt hắn mới lộ ra, là một hòm thuốc.
“Thiếu gia.” Vân Trân cau mày nhìn chằm chằm hắn.
Đối diện với nàng, ánh mắt hắn lộ rõ sự bất đắc dĩ, thỏa hiệp, hối hận, cùng chút cảm xúc Vân Trân nhìn không hiểu. Cuối cùng, hắn lắc đầu: “Thôi, vẫn là để ngươi làm vậy.” Dứt lời, hắn liền xoay người đưa lưng về phía nàng.
Vân Trân duỗi tay, cẩn thận giúp hắn mở áo khoác.
“Ưm...” Theo đó, nàng hít sâu một hơi.
Trước khi mở áo khoác ra, nàng kỳ thật đã đoán được một ít. Mà ký ức nhiều năm trước cùng mùi máu tươi nhàn nhạt trong không khí cũng khiến nàng có chuẩn bị tâm lý.
Nàng vốn cho rằng bản thân đã chuẩn bị sẵn sàng.
Nhưng, mãi đến khi nhìn thấy tấu lưng máu chảy đầm đìa kia, trong lòng Vân Trân vẫn không khống chế được lửa giận, lửa giận đối với Tô trắc phi.
Thế gian này sao lại có mẫu thân tàn nhẫn như vậy.”
“Ta không sao. Ngươi bắt đầu đi.” Có lẽ vì Vân Trân trầm mặc quá lâu, Triệu Húc lên tiếng an ủi.
Không sao?
Sao có thể không sao?
Hai tay Vân Trân nắm chặt thành đấm.
Nàng cố gắng nhịn cơn giận trong lòng xuống, bắt bản thân phải bình tĩnh lại.
“Miệng vết thương tương đối sâu, nô tỳ đi lấy bồn nước tới.” Nói xong, Vân Trân vội rời đi.
Hắn mặc áo khoác lại, không muốn để người ta nhìn thấy vết máu. Một khi đã vậy, nàng cần gì phải để lộ sự lo lắng, vô duyên vô cớ khiến hắn khổ sở.
Triệu Húc nhìn theo bóng dáng của nàng, thở dốc, ánh mắt trở nên phức tạp.
...
Rất nhanh, Vân Trân mang một chậu nước ấm cùng gói thuốc mới trở về.
Sau nửa canh giờ, Vân Trân dừng tay, nhìn thân thể bị băng vải quấn chặt.
Ánh mắt hơi tối sầm lại.
Nàng cầm áo khoác sạch phủ thêm cho Triệu Húc.
“Đa tạ.” Triệu Húc đỡ cạnh bàn, đứng dậy nói.
Vân Trân tránh ánh mắt của hắn, xoay người dọn sạch hiện trường.
“Vết thương đã xử lý ổn thỏa. Trong một tháng không thể vận động mạnh, không thể lặn lội đường xa, tốt nhất là ở lại sơn trang đến khi vết thương khỏi hẳn. Còn nữa, trong mười ngày tới, giữa trưa phải thay thuốc một lần. Đến lúc đó, nô tỳ sẽ đến thay thuốc cho thiếu gia...” Vân Trân thấp giọng.
“Không cần.” Lúc này, Triệu Húc cắt ngang lời nàng.
Vân Trân dừng tay.
“Ta có thể tự thay thuốc.”
“Tự ngài?” Vân Trân lập tức nổi giận lôi đình, trực tiếp ném chiếc khăn đầy máu vào chậu nước, sau đó xoay người trừng mắt với kẻ đứng sau, “Ngài chắc chắn tự ngài có thể? Vết thương ở trên lưng, sao ngài có thể tự thay thuốc? Tại sao ngài vẫn luôn như vậy, luôn thích cậy mạnh thế hả? Ngài là người phàm, không phải thần tiên, không phải vũ khí! Ngài là con người có máu thịt, có tình cảm, cũng biết đau, cũng có thời điểm không chịu nổi, vì sao cứ phải luôn giấu mình đi, cự tuyệt tất cả ý tốt?”
Vân Trân rống giận một hồi, trong phòng an tĩnh lại.
Triệu Húc mở to hai mắt, khiếp sợ nhìn nàng.
“Thôi được rồi.” Đột nhiên, như bạch tuột thu xúc tu về, Vân Trân dẹp bỏ tất cả lửa giận, “Là nô tỳ vượt quá giới hạn. Những gì nô tỳ vừa nói, thiếu gia cứ coi như chưa từng nghe thấy đi.”
Dứt lời, nàng bưng chậu nước bỏ ra ngoài.
“Ngươi, buổi tối hãy tới...”
Ngay thời điểm nàng đến cửa, phía sau bỗng vang lên tiếng của Triệu Húc.
Vân Trân không trả lời, xụ mặt bỏ đi.
Nhưng ở chỗ hắn không nhìn thấy, một nụ cười giảo hoạt từ khóe miệng cong lên.