Khoảnh khắc môi răng tiếp xúc, Vân Trân mở to hai mắt.
Người bên trên như dã thú được phóng thích thiên tính, chỉ dựa vào bản năng đè trên người nang. Thời điểm một bàn tay giữ chặt eo nàng, chuẩn bị cởi thắt lưng ra, Vân Trân chấn động giật mình, từ trong khiếp sợ và hoảng hốt hoàn hồn.
Bang!
Một cái tát đánh vào mặt Triệu Húc.
Nháy mắt, in dấu năm ngón tay.
Người bên trên vốn đang điên cuồng liền dừng lại.
Hai mắt Triệu Húc hồng hồng nhìn nàng chằm chằm, táo bạo cùng phẫn nộ trong bỗng bị cắt ngang.
Vân Trân nhìn hắn, trong ánh mắt chỉ còn lại quyết tuyệt, giống như nếu đối phương dám làm tiếp, nàng sẽ lập tức cắn lưỡi tự sát.
Bọn họ cứ như vậy ngươi nhìn ta, ta nhìn ngươi.
Đột nhiên, Triệu Húc buông lỏng bả vai nang ra, từ trên người nàng đứng dậy, ngồi xuống đất. Hắn cau mày, cố gắng khống chế dục vọng trong người. Chợt, hắn cầm lấy mảnh sứ nhỏ dưới đất, dùng sức cắn vào cánh tay. Máu tươi theo vết thương chảy xuống, dục vọng trong cơ thể tạm thời bị đau đớn ngăn chặn.
“Thiếu gia?”
Vân Trân ngơ ngác nhìn hắn.
Triệu Húc nhìn chằm chằm sàn nhà, không nhìn nàng, giọng nói khàn khàn: “Đi! Ngươi đi đi!”
Vân Trân nghe vậy, lập tức hoàn hồn, vội mặc lại y phục, nhấc chân chạy ra ngoài. Nhưng nàng mới chạy được vài bước thì dừng chân.
Triệu Húc như nhận ra, chậm rãi ngẩng đầu nhìn gót chân nàng. Hắn không nhìn thân thể nàng, hắn sợ dục vọng vất vả lắm mới đè nén sẽ lần nữa mất khống chế.
Rõ ràng khi nãy Xuân Nha ở trước mặt hắn đã cởi hết y phục, hết sức dụ hoặc, hắn chỉ cảm thấy chán ghét đến cực điểm. Nhưng hiện tại đổi thành Vân Trân, đối phương chưa làm gì, chỉ đứng ở đó, hắn đã mất khống chế.
Hắn biết, từ bản chất Xuân Nha và Vân Trân không giống nhau, sẽ có điểm khác biệt, chỉ vì sâu trong nội tâm hắn thật ra sớm đã khát vọng tiếp xúc với nàng. Mà lần này vô cớ bị người ta hạ thuốc, dược lực khiến khát vọng trong nội tâm hắn phóng đại, khiến tâm tư ghê tởm kia của hắn bộc lộ ra ngoài.
“Ngươi dừng lại làm gì?”
Triệu Húc siết chặt tay, mảnh sứ trong tay khảm vào da thịt, máu tươi theo đó chảy xuống. Nhưng hắn giống như không hề cảm thấy đau đớn, chỉ quát với Vân Trân: “Ta bảo ngươi đi! Ngươi nghe thấy không?”
Hắn có thể mượn cơ hội này, không cần kiêng nể mà chiếm lấy nàng, nhưng bản thân như vậy có khác nào cầm thù?
Vân Trân nhìn hắn, hít một hơi thật sâu, như hạ quyết định rát lớn: “Thiếu gia, nô tỳ không thể mặc kệ ngài như vậy?”
Cảm giác trúng mị dược nàng từng trải qua. Mà nhìn dáng vẻ này, thôi tình mà Triệu Húc so với nàng lần trước còn lợi hại hơn. Lý trí nói với nàng, tất cả những điều này đều không bình thường. Bất cứ lúc nào Tô trắc phi cũng có thể xuất hiện, bắt kẻ đang ở hiện trường là nàng, nàng không thể cứ ngây ngốc ở lại đây, chui đầu vào lưới. Nhưng người trúng thôi tình nếu không kịp thời giải, đối với thân thể sẽ tạo thành thương tổn không thể vãn hồi, nàng không thể cứ mặc kệ Triệu Húc thế này.
Triệu Húc khiếp sợ nhìn nàng, như không thể tin nàng sẽ nói như vậy: “Ngươi...”
“Thiếu gia, ngài kiên trì một chút, nô tỳ lập tức đi chuẩn bị thuốc tắm cho ngài!”
Dứt lời, Vân Trân lao nhanh ra ngoài.
Triệu Húc ngơ ngác nhìn theo, cười khổ.
Hắn còn tưởng rằng, nàng sẽ...
Xem ra, vẫn là hắn cưỡng cầu.