Lúc ấy, ông ta ít nhiều cũng có tiếc hận.
Có điều, là vua một nước, mỹ nữ nào cũng từng gặp, nên ông ta không thật sự đặt Vân Trân trong lòng.
Nhưng hoàng đế không ngờ ông ta sẽ gặp lại cung nữ này, hơn nữa còn dùng phương thức này.
Nếu là trước đây, ông ta chắc chắn sẽ trách cứ nội thị phụ trách thị tẩm, sau đó sai người kéo cung nữ này ra ngoài, tử hình ngay tại chỗ, còn Thịnh Tiệp Dư liên quan tới chuyện này cũng phải chịu trừng phạt.
Nhưng hôm nay lại khác.
Có lẽ Thịnh Tiệp Dư cũng nghĩ đến việc ông ta mất hứng khi nhìn thấy cung nữ này đột nhiên xuất hiện trên long sàng, cho nên trước khi Vân Trân bị đưa tới đây, Thịnh Lang Hoàn đã cố ý sai người trang điểm cho Vân Trân, đồng thời căn cứ theo sự quan sát của nàng ấy về sở thích của hoàng đế, cho Vân Trân mặc một chiếc váy màu đỏ.
Váy màu đỏ, trang dung quyến rũ, còn cả gương mặt giống như đã từng quen biết...
Khiến hoàng đế nơi lại ký ức đêm kia.
Ông ta khiếp sợ nhìn người đang nằm trên long sàng.
Đột nhiên, ông ta vươn tay, chậm rãi mơn trớn gương mặt nàng.
“Là ngươi sao?” Hoàng đế run rẩy hỏi, “Người trong viện tối hôm đó là ngươi sao? Y Lan, là nàng nghe được lời của ta, thương hại ta, nên mới đưa người này đến bên cạnh ta đúng không?”
Nói xong câu cuối cùng, hoàng đế đột nhiên bắt lấy bả va Vân Trân, trên mặt lộ ra vui sướng, lại có chút thống khổ.
Không biết có phải đau đớn từ bả vai truyền đến hay không, Vân Trân tỉnh lại.
Thời điểm còn chưa hoàn toàn tỉnh táo, nàng nhìn thấy một đôi mắt quen thuộc, đôi mắt kia rất giống Triệu Húc, nhưng so với Triệu Húc lại vẩn đục, già nua hơn.
Vân Trân ngây sau một lúc, sau đó mở to hai mắt, đẩy cánh tay hoàng đế đặt trên vai mình, sau đó nắm lấy chăn ngồi bật dậy, vội lui sang một bên khác, hoảng sợ nhìn hoàng đế ngồi ở mép giường.
“Ngươi...” Hoàng đế thấy nàng sợ hãi như vậy, muốn trấn an.
Có điều, ông ta mới nói được một chữ, Vân Trân đã gấp gáp lăn xuống giường, cúi đầu, run bần bật quỳ dưới đất.
“Xin bệ hạ thứ tội, nô tỳ không phải cố ý.” Vân Trân dập đầu.
Hoàng đế nhìn nàng, khiếp sợ.
“Bệ hạ có gì phân phó sao?”
Đúng lúc này, bên ngoài truyền tới tiếng của nội thị.
Hoàng đế hoàn hồn, quay đầu nói với nội thị đứng sau bức rèm: “Các ngươi lui xuống hết đi. Không có trẫm phân phó, không ai được phép vào đây.”
“Vâng.” Nội thị hơi do dự, cúi đầu lui ra ngoài.
Rất nhanh, tiếng bước chân của nội thị đã biến mất ở nơi xa.
Trong cung điện rất an tĩnh.
Vân Trân thậm chí có thể nghe rõ tiếng tim đập của mình.
Giờ phút này, nàng cuối cùng cũng hiểu câu nói kia của Thịnh Lang Hoàn.
Ta sẽ đem thống khổ gấp bội lần trả lại cho ngươi!
Nàng ấy muốn đưa nàng lên giường của hoàng đế, biến nàng trở thành nữ nhân của hoàng đế, khiến nàng sống không bằng chết!
Bởi vì Thịnh Lang Hoàn cho rằng lúc đó do nàng cố ý, nàng ấy mới uống ly nước trái cây bị hạ thuốc kia, rơi vào tình cảnh như vậy, cuối cùng xảy ra quan hệ với hoàng đế.
Cho nên hiện tại, nàng ấy muốn làm “việc tương tự” với Vân Trân!