Vân Trân nhìn nàng ta.
Cho dù hiện tại nàng bị Triệu Ngọc Nhung giữ chặt, nhưng sắc mặt không hề lộ vẻ hoảng loạn.
Bởi vì rất nhanh, Triệu Húc đã đẩy Triệu Ngọc Nhung ra, người phía sau lập tức bắt Triệu Ngọc Nhung lại.
“Túc Vương bớt giận.” Thị vệ thỉnh tội với Triệu Húc, “Là bọn thuộc hạ không trông giữ ngại phạm, làm hại vương gia và Vân phi nương nương bị kinh sợ.”
Triệu Húc đỡ Vân Trân, hỏi nàng có sao không.
Vân Trân lắc đầu.
Triệu Húc lúc này mới phất tay với thị vệ: “Không sao, chỉ là không biết nàng ta đã phạm tội gì?”
Chỉ trong thời gian ngắn ngủi, nàng ta liền từ “công chúa” biến thành “tội phạm“.
“Hồi Túc Vương, chuyện này thuộc hạ cũng không rõ. Thuộc hạ chỉ nghe theo lệnh của bệ hạ, việc khác không dám hỏi nhiều.” Thị vệ trả lời.
“Được rồi.” Triệu Húc gật đầu, “Đi làm chuyện của các ngươi đi.”
“Vâng.” Thị vệ hành lễ với Triệu Húc và Vân Trân, sau đó áp giải Triệu Ngọc Nhung đi.
Trước khi đi, Triệu Ngọc Nhung dùng ánh mắt điên cuồng và oán hận nhìn Vân Trân. Ánh mắt kia như hận không thể ăn tươi nuốt sống nàng. Vân Trân đứng tại chỗ, không tránh né tầm mắt của nàng ta, chỉ lẳng lặng nhìn theo.
“Chúng ta về thôi.” Triệu Húc nói với Vân Trân.
“Chờ một chút.” Vân Trân lắc đầu, nhìn vào trong Ngự Thư Phòng.
Hiền Phi vào trong còn trước Triệu Ngọc Nhung, sao tới bây giờ vẫn chưa bước ra?
Vân Trân bất an.
Triệu Húc thấy vậy, không hỏi nhiều, mà cùng nàng chờ bên ngoài Ngự Thư Phòng. Nhưng chờ rất lâu, vẫn không thấy bóng dáng Hiền Phi. Lúc này Triệu Húc tìm nội thị hầu hạ ở Ngự Thư Phòng, hỏi thăm tình hình bên trong.
Nội thị kia từng chịu ơn của Triệu Húc, nghe bọn họ muốn hỏi thăm tình hình của Hiền Phi, chỉ nói Hiền Phi đã rời đi theo một cánh cửa khác. Bệ hạ không làm khó Hiền Phi, chỉ bảo Hiền Phi trở về Tái Hiền Cung đóng cửa ăn năn. Còn nhiều hơn, nội thị kia cũng không biết.
Vân Trân biết Hiền phi đã đi cùng khẩu dụ của hoàng đế, thở phào.
Xem ra sự việc không nghiêm trọng như nàng tưởng tượng.
“Chúng ta đi thôi.” Triệu Húc nói. Ủng hộ chính chủ vào ngay * TRÙMtr uуệЛ. VN *
“Vâng.” Vân Trân gật đầu.
Trong cung rất nhanh sẽ có thay đổi lớn.
Cho nên trước khi tin tức truyền ra, nàng phải cho Triệu Húc biết chân tướng. Nhưng chân tướng thường rất tàn nhẫn, không dễ chấp nhận như vậy. Có đôi khi giống như vết sẹo đã khép lại, nhưng vạch ra, bên dưới là máu thịt mơ hồ.
Nhưng nàng lại không thể không nói.
Tối nay chú định là một đêm dài.
Chân tướng che giấu năm đó bị vạch trần bằng cách thảm thiết.
Khi còn nhỏ bất lực, bị sợ hãi ép buộc, nội tâm bất an cùng sự phản kháng không muốn bị tùy ý bài bố... Còn cả hợp mưu phía sau, biết không nên nhưng vẫn làm...
Từng việc từng việc, Vân Trân không giấu giếm, đều nói hắn biết.
Chờ nàng nói xong, trong phòng rơi vào trầm mặc.
Nàng nhìn chằm chằm ngọn nến trên bàn, im lặng.
Triệu Húc cũng nhìn vào hư không.
Nửa ngày sau, Triệu Húc nắm tay Vân Trân, cơ thể nàng theo đó run rẩy. Nàng muốn rút ra, Triệu Húc lại nắm tay nàng càng chặt.
“Trân Nhi, ta không ngờ, không ngờ nội tâm nàng lúc đó lại giãy giụa như vậy... Nhưng khi ấy ta lại không hề phát hiện, để nàng một mình đau khổ chống đỡ...” Triệu Húc nhìn nàng, nói.