Trận phong ba này, mãi đến khi Vân Trân cắm trên người Cổ Tát Cưu mười tám cây ngân châm, khiến gã như người gỗ nằm trên giường không thể nhúc nhích, mới kết thúc.
Vân Trân nhìn nam nhân cứng đờ nằm trên giường, lửa giận vừa rồi mới biến mất một ít.
“Đúng là hảo tâm không có hảo báo! Nếu ngài còn mở miệng không biết lựa lời như vậy, cẩn thận ta khiến ngài cả đời này không thể... Cương được!”
Câu uy hiếp này thật sự có sức nặng. Vân Trân vừa nói xong, Cổ Tát Cưu liền ngây ra, chỗ nào đó dưới thân bắt đầu ẩn ẩn đau.
Hiện tại gã không thể động đậy, miệng không nói được, chỉ có thể tỏ vẻ đáng thương nhìn cặp mắt tràn ngập tính công kích của Vân Trân, tranh thủ chút đồng tình.
Nhưng, Vân Trân sao có thể bị chút kỹ xảo này qua mặt?
Hôm qua phải mạo hiểm lắm mới nhặt nam nhân này từ sau núi trở về, sau đó tốn cả buổi tối giải độc chữa thương cho gã, trong quá trình còn lo xuất hiện ngoài ý muốn, nên ở ngay bên cạnh chờ. Kết quả vì quá buồn ngủ, nàng không nhịn được mà nhắm mắt, cứ thế thiếp đi.
Mơ mơ màng màng tỉnh lại liền nghe mấy câu đùa giỡn đó, có thể không giận sao?
Nếu trong đầu gã chỉ có chuyện nam nữ hoan ái, vậy nàng không cần phải cứu gã nữa.
...
Cổ Tát Cưu thấy nàng thật sự nổi giận, ý chí chiến đấu trong lòng lại bị kích thích.
Dĩ vãng ở tộc Cổ Tát, căn bản không cần gã lên tiếng, liền có một đống nữ nhân chạy tới xin gã sủng hạnh. Nhưng nữ nhân này, thế mà coi gã như hồng thủy mãnh thú.
Có điều càng như vậy, không phải càng thú vị sao?
“Được rồi, ta đi làm việc đây.” Vân Trân xoa xoa thái dương, nói, “Các ngươi tạm thời ở đây dưỡng thương, chỉ là sau khi thương thế lành phải lập tức rời đi, miễn chuốc thêm phiền phức cho ta.”
Dứt lời, nàng liền muốn rời đi.
Lúc này, tên hộ vệ kia cuối cùng cũng thông minh ra một chút, chỉ vào Cổ Tát Cưu, khoa tay múa chân nửa ngày.
Vân Trân nhướng mày nhìn hai mắt tỏa sáng của người trên giường, nhàn nhạt nói: “Độc trên người gã còn chưa giải xong, những ngân châm đó dùng để ức chế độc chảy về tim, qua nửa ngày có thể lấy xuống.”
Nói xong, cũng mặc kệ Cổ Tát Cưu phẫn nộ cùng tên hộ vệ mê mang, nàng nâng bước ra ngoài.
Chờ Vân Trân đi rồi, Cổ Tát Cưu trút bỏ vẻ mặt phù phiếm, đôi mắt sắt bén bắn ra tia lửa. Gã dùng tiếng Cổ Tát hỏi thị vệ gì đó.
Sau đó, hộ vệ lập tức dùng tiếng Cổ Tát trả lời.
...
Sau khi rời đi, Vân Trân xoa xoa cái cổ đau nhức, đi về phòng nàng.
Trong bộ tộc Cổ Tát khẳng định đã xảy ra chuyện lớn. . truyện đam mỹ
Cổ Tát Cưu không nói, nàng cũng không chủ động hỏi.
Dù sao nàng cũng chỉ nhất thời mềm lòng, cứu bọn họ, hoàn toàn không muốn vì họ mà dấn thân vào nguy hiểm.
Về phòng, Vân Trân đang muốn đóng cửa, chuẩn bị thay y phục, Quả Nhi liền từ bên ngoài đến.
“Trân Nhi, không sao chứ?” Quả Nhi hỏi.
“Không sao, ngươi đừng lo lắng.” Vân Trân lắc đầu, sau đó lại trấn an vài câu.
Quả Nhi nghe nàng nói chờ bọn họ lành thương sẽ rời khỏi, lúc này mới thở phào.
“Ngươi không biết đâu, khi đó ta sợ muốn chết.” Quả Nhi nói, “Đúng rồi, ngươi có định bẩm báo chuyện này với nương nương không?”
“Tạm thời không cần. Nhiều một chuyện, chi bằng bớt đi một chuyện.”
Với tính cách của Tô trắc phi, một khi biết thân phận của Cổ Tát Cưu, bà ta sẽ lợi dụng. Tuy rằng nàng không thích Cổ Tát Cưu, nhưng cũng không đến mức đẩy gã vào hố lửa.