Sáng hôm sau tỉnh dậy, Quả Nhi hỏi nàng tối qua trở về khi nào, sao dưới mắt lại có hai quầng thâm như vậy?
Vân Trân ngây ra một lúc, nói có thể mới về kinh thành, chưa kịp quen giường.
Quả Nhi nghe vậy, cũng không hỏi thêm.
Cả ngày hôm đó, Vân Trân đều đi theo Xuân Miêu sửa sang đồ mang từ Nam Hoang về. Có lẽ vì công việc quá nhiều, khiến nàng không có thời gian dư suy nghĩ chuyện khác.
Cứ nhu vậy, trong lòng cũng không quá khó chịu.
“Trân Nhi, ngươi có biết ngày nương nương và thiếu gia trở về, Liễu phi nương nương ở trong phủ vì sao không tới không?” Buổi tối trước khi ngủ, Quả Nhi lối kéo nàng, chia sẻ tin tức ban ngày hỏi thăm được.
“Vì sao?”
Vân Trân cởi vớ ra, ngâm chân trong nước nóng.
Trong mùa đông như vậy, ngâm chân bằng nước nóng với nàng mà nói là một chuyện rất hưởng thụ.
“Bởi vì ở Ninh Vương phủ, người lớn nhất không phải vương phi, mà là Liễu trắc phi nương nương Liễu Viên.” Quả Nhi nói.
Nhắc tới việc này, phải bắt đầu từ những thê thiếp của Ninh Vương.
Hiện tại, trong vương phủ ngoại trừ chính phi Vương thị, còn có hai vị trắc phi là Tô trắc phi và Liễu trắc phi. Dưới trắc phi là các vị phu nhân, lần lượt là thân mẫu của Ngũ thiếu gia Thấm phu nhân, thân mẫu của Nhị tiểu thư Mai phu nhân, Cơ phu nhân được sủng ái nhất và Lan phu nhân.
Thấm phu nhân, Mai phu nhân và Cơ phu nhân trước đó Vân Trân đã gặp. Mà vị Lan phu nhân kia, nghe nói nhiều năm trước sau một lần sinh non ngoài ý muốn, liền ở chùa miếu ngoại thành ăn chay niệm Phật, làm bạn với thanh đăng.
Tô trắc phi, Vân Trân đương nhiên quen thuộc.
Vương phi, trước đây Quả Nhi cũng từng kể với nàng, sinh ra ở Hoài An Hầu phủ.
Mà vị Liễu trắc phi kia...
“Ngươi có biết đương kim Thái Hậu, Hoàng Hậu họ gì không?” Quả Nhi hỏi.
Vân Trân lắc đầu.
“Họ Liễu đó!”
Nếu nhắc tới “cả nhà quyền quý”, trước mặt gia tộc Liễu thị, Vương thị cũng phải khiêm nhường.
Ở Vân Hán Quốc, Liễu thị còn có một danh xưng, đó là “Hậu tộc”, gia tộc hoàng hậu. Khai quốc đến nay, rất nhiều hoàng hậu đều bước ra từ Liễu gia, ví dụ như Hoàng Hậu va Thái Hậu hiện giờ đều mang họ Liễu.
“Chính vì vậy, thời điểm Nhị thiếu gia gặp chuyện hè năm nay, Liễu phi nương nương mới dám chống đối vương phi!” Quả Nhi kể, “Ta nghe nói Liễu phi nương nương luôn vì chuyện này mà tức giận vương gia, cho nên đêm đó dù không tới, cũng không ai dám hỏi.”
Quả Nhi nói xong, lại dặn dò nàng sau này đi lại trong phủ ngàn vạn đừng đụng phải Liễu trắc phi kia. Bởi vì tính tình Liễu trắc phi có tiếng hung hãn ở kinh thành! Hạ nhân ở trong phủ chết dưới trượng của bà ta không biết có bao nhiêu người.
Vân Trân gật đầu, tỏ vẻ bản thân nhớ kỹ.
...
Hôm sau, Vân Trân và Quả Nhi xuống bếp lấy cơm trưa.
Bởi vì chủ tử ở vương phủ quá nhiều, cho nên, nếu không phải dịp gì quan trọng, mọi người đều sẽ dùng bữa ở viện của mình.
Hôm nay quá nhiều việc không lo liệu hết, nên mời người tới đây.
Hôm nay, Bích Diên sắp xếp Vân Trân cùng Quả Nhi đi lấy.
Tới phòng bếp, sau khi xác nhận, họ ở cạnh bàn chờ đợi.
Lúc này, bên ngoài có hai nha hoàn tiến vào.
“Từ ma ma, tổ yến của nương nương chúng ta đã xong chưa?” Nha hoàn đi trước mặc váy xanh lục lên tiếng.
Khi nàng ta quay đầu, đúng lúc thấy Vân Trân trong phòng bếp, bước chân hơi dừng lại.
Không biết có phải ảo giác của Vân Trân hay không, nàng cảm thấy ánh mắt người nọ nhìn mình có hơi né tránh.
“A, ta còn tưởng là ai? Thì ra là Vân Nhi!”
Đúng lúc này, Quả Nhi khinh thường lên tiếng.