Phản bội?
“Đây không gọi là phản bội.”
Thật lâu sâu, Vân Trân nhàn nhạt nói.
Tôn Thúy Nga nghe xong, bật cười châm biếm, gương mặt càng trở nên vặn vẹo: “Ha, ngươi nói đùa à? Nếu để bà ta biết ngươi làm trái mong muốn của bà ta, không chỉ không tra tấn ta, ngược lại còn tra tấn ta, ngươi cảm thấy bà ta sẽ bỏ qua cho ngươi sao?”
“Đây không phải phản bội.” Vân Trân bình tĩnh lặp lại, “Ngươi hiện tại căn bản không thể tạo ra bất cứ uy hiếp gì với bà ấy. Được rồi, ngươi nghỉ ngơi đi. Ta sẽ mau chóng làm ra thuốc khôi phục xương cốt cho ngươi.”
Dứt lời, nàng xoay người rời đi.
“Ha ha ha ha... Ngươi khinh thường ta? Ngươi cảm thấy ta không đủ uy hiếp? Nhưng một ngày nào đó, ta sẽ để ngươi biết, để mọi người biết, ngày ấy bà ta không trực tiếp giết chết ta, đó là việc khiến bà ta hối hận nhất cả cuộc đời này... Ha ha ha...”
Phía sau vang lên tiếng cười điên cuồng của Tôn Thúy Nga.
Vân Trân mở cửa mật thất, ra ngoài.
Nàng đứng trong viện, giơ tay che khuất ánh nắng trên đỉnh đầu.
Phản bội sao?
Có lẽ trong mắt những người khác, nàng giấu Tô trắc phi cứu Tôn Thúy Nga chính là phản bội Tô trắc phi.
Nhưng chỉ có nàng biết, điều này nào sánh với phản bội?
Bởi vì ngay từ đầu, nàng chưa từng thật sự quy phục Tô trắc phi!
Nếu đổi lại là nguyên chủ của thân thế, một cô nương không rành thế sự có lẽ sẽ sợ hãi trước thủ đoạn của Tô trắc phi, tâm sư suy sụp, trở thành “vũ khí” của bà ta, không dám vi phạm.
Nhưng nàng không giống.
Trước khi xuyên qua, nàng đã thành niên, nàng có tư tưởng của người trưởng thành, tầm nhìn và nghị lực của người trưởng thành. Mà tư tưởng giáo dục trước đó nàng học cũng không cho phép bản thân nàng như nô lệ, thần phụ người ta, quỳ gối dưới chân người ta như con chó vẫy đuôi lấy lòng.
Đến nay nàng lựa chọn ở bên cạnh Tô trắc phi, thuận theo quyết định của bà ta là điều bất đắc dĩ. Một khi có cơ hội, nàng sẽ không chút do dự mà rời đi.
Cũng chính vì vậy, nàng mới có thể dưới sự giám sát chặt chẽ của Tô trắc phi làm ra chuyện đi ngược lại mong muốn của bà ta, quyết định cứu Tôn Thúy Nga.
Nàng cứu Tôn Thúy Nga không phải vì không đành lòng, mà là cảm thấy nàng ta tội không đáng chết, chỉ muốn trong phạm vi năng lực của mình thử “bằng mặt không bằng lòng”, đây làm sao không phải khiêu khích quyền uy của Tô trắc phi?
Vừa rồi trước khi Bích Diên tiến vào, kỳ thật nàng đã phát hiện cách vách mật thất có người.
Có lẽ, ngay cả người kia cũng không biết, ngay thời điểm bà ta rình coi, nang sớm đã phát hiện.
Bởi vì những sinh vật nhỏ trong mật thất.
Ở chung với chúng đã lâu, Vân Trân tìm ra được vài quy luật.
Nếu có người lạ xâm nhập lãnh thổ của chúng, chúng sẽ trở nên xao động bất an. Trước đó mấy lần, rõ ràng trong mật thất chỉ có nàng và Tôn Thúy Nga nhưng nhưng sinh vật đó vẫn náo loạn.
Khi ấy, Vân Trân đã đoán được cách vách có người.
Bích Thân ra mặt, vậy người ở cách vách chỉ có thể là Tô trắc phi.
Nhưng không biết thế nào, trong lòng Vân Trân đột nhiên có cảm giác bất an. Nàng lại cảm thấy những thứ ở mật thất hôm nay hưng phấn hơn ngày thường.
Rốt cuộc còn chỗ nào nàng đã bỏ sót?
...
Nguyên Bảo và Quả Nhi ngồi dưới mái hiên nói chuyện.
Lúc này, Triệu Húc mang sắc mặt trắng bệch từ bên ngoài trở về.
“Thiếu gia!”
“Thiếu gia.”
Nguyên Bảo cùng Quả Nhi đứng dậy chào hỏi.
Nhưng Triệu Húc giờ phút này hoàn toàn không nhìn bọn họ, cứ thế đi vào phòng.
“Thiếu gia, ngài có biết Trân Nhi đi đâu không?”
Ngay thời điểm Triệu Húc sắp vào phòng, Quả Nhi lên tiếng hỏi.