Sở dĩ lúc trước viện quân liên tiếp bại trận là vì trong phản quân xuất hiện phản đồ. Hơn nữa thân phận phản đồ kia hẳn không thấp, bằng không không thể lần nào cũng biết được hướng đi của họ.
Trong thư Liễu Minh Cẩn có nói hiện tại bọn họ đang ẩn cư trong sơn trại ở Nam Hoang, hi vọng Triệu Húc có thể phái người đáng tin tới liên lạc với họ, thực hiện kế hoạch tiếp theo.
Bởi vì xuất hiện phản đồ, cho nên Liễu Minh Cẩn cảm thấy trong triều đình cũng không an toàn.
Nếu không phải người Triệu Húc tin được, vậy hắn và tướng sĩ hắn thống lĩnh đều sẽ không yên tâm giao tính mạng đến tay người kia.
Trong thư Liễu Minh Cẩn có nhắc tới địa điểm và ám hiệu liên lạc.
Đọc thư của Liễu Minh Cẩn xong, Triệu Húc vô cùng tức giận.
Chỉ là khi đó chiến sự đang diễn ra, người tin được đều có chuyện quan trọng, không thể bỏ đi, cho dù có thể bỏ đi cũng không cóc cách nào che giấu tai mắt của tộc Cổ Tát ở quân doanh.
Muốn tìm được người tin được, lại có quyền quyết sách không phải việc dễ dàng.
Mãi đến thời điểm đàm phán với tộc Cổ Tát.
Cổ Tát Cưu bảo hắn tới tiến hành hòa giải với gã.
Khi đó, trong đầu Triệu Húc lóe lên một kế hoạch.
Cái gọi là “hòa giải” chắc chắn không phải “hòa giải” thật sự.
Bởi vì dù là Triệu Húc bên này hay Cổ Tát Cưu bên kia đều không thể nhượng bộ. Như vậy có nghĩa buổi “đàm phán” trên sông Xích Thủy sẽ biến thành kết cục tính kế lẫn nhau.
Nếu bọn họ thắng, trực tiếp bắt được Cổ Tát Cưu, chiến sự lần này coi như thắng một nửa.
Nếu bọn họ thất bại, Triệu Húc đã chuẩn bị sẵn vài phương án.
Trong đó có một phương án là hắn giả chết, sau đó lẻn tới Nam Hoang, tìm kiếm quân đội của Liễu Minh Cẩn.
Hiện tại cục diện triều đình đối mặt vẫn chưa tìm được chỗ đột phá.
Nếu hắn có thể liên lạc với quân đội của Liễu Minh Cẩn, tìm được chỗ đột phá, tấn công quân đội Cổ Tát từ phía sau, bọn họ có thể đánh cho chúng trở tay không kịp.
Không có ai phù hợp đi gặp Liễu Minh Cẩn hơn hắn.
Nhưng như vậy cũng có nghĩa nguy hiểm, nguy hiểm rất lớn.
Trong kế hoạch này có rất nhiều chỗ không thể dám chắc.
Không dám chắc về bản thân hắn, không dám chắc về phong thư kia, không dám chắc về Liễu Minh Cẩn và viện binh hắn thống lĩnh.
Quá nhiều thứ mơ hồ khiến kế hoạch này biến thành một chuyện vô cùng nguy hiểm. Nhưng bọn họ vẫn thành công, Triệu Húc thành công gặp được Liễu Minh Cẩn.
...
“Bệ hạ, hiện giờ chúng ta nên làm sao đây?” Liễu Minh Cẩn hỏi.
Liễu Minh Cẩn thuật lại tình hình với Triệu Húc.
Khi ý thức được trong quân có thể có người của tộc Cổ Tát, Liễu Minh Cẩn lập tức cắt đứt liên lạc với bên ngoài. Người ngoài đều cho rằng đội ngũ của họ đã bị đánh tan, Liễu Minh Cẩn cũng hi sinh.
Nhưng bọn họ không ngờ Liễu Minh Cẩn chỉ dẫn theo năm vạn viện binh ẩn nấp ở Nam Hoang.
Mấy ngày nay, bọn họ không chỉ ẩn nấp, còn phái người đi tìm hiểu tình huống Nam Hoang bên này.
“Tình hình gần đây thế nào? Ngươi cảm thấy đâu là nơi dễ đột phá nhất?” Triệu Húc hỏi.
“Bệ hạ, mời xem nơi này.” Liễu Minh Cẩn chỉ một nơi trên bản đồ, nói.