Cung Nữ Thượng Vị Ký: Nhất Phẩm Hoàng Quý Phi

Chương 1356: Chương 1356: Phệ tâm xà




Nhưng, mèo là vì đam mê của nó, hoàn toàn không vội ăn luôn chuột. Nó lựa chọn chậm rãi tra tấn chuột đến tinh thần mệt mỏi, không còn khả năng phản kháng, thậm chí còn vì đau khổ mà cầu xin mèo mau chóng ăn luôn mình.

Đến khi chơi chán rồi, mèo sẽ ăn luôn chuột.

Cảnh trước mắt chẳng khác gì “mèo vờn chuột“.

Thất Công là mèo, phệ tâm xà đang từ từ tiến về phía trái tim Vân Trân là móng vuốt của mèo. Còn về Vân Trân, trong trò chơi tàn khốc này, nàng đương nhiên sắm vai con chuột đang bị mèo đùa bỡn.

Hiện tại, “mèo” đang tra tấn “chuột“.

“A, thời gian còn lại của ngươi không nhiều đâu.” Thất Công đột nhiên cười một tiếng, hai mắt sáng rực mà nhìn Vân Trân, “Nói, mau nói đi! Xương cốt ngươi bây giờ có phải vẫn cứng như khi nãy không?”

Tuy gã đang ép hỏi nàng, nhưng ánh mắt cùng thái độ lại như muốn Vân Trân tiếp tục cứng miệng, đừng sớm nhận tội như vậy, nếu không, gã lại bỏ lỡ trò hay.

Dù sao trong nửa năm qua, không có ai ép gã dùng đến phệ tâm xà.

Hiện tại, vất vả lắm mới có Vân Trân, Thất Công đương nhiên không hi vọng nàng kết thúc. Kết thúc, vậy lạc thú của gã cũng sẽ kết thúc theo.

Như thế thật sự khiến gã khó chịu.

Vân Trân cúi đầu.

Con rắn màu đen kia đã bò tới eo nàng, qua mấy lần hít thở nữa sẽ tới vị trí trái tim. Mặc kệ phệ tâm xà kia có chui vào lồng ngực ăn luôn trái tim bên trong hay không, đó dù sao cũng là nơi quan trọng nhất. Mà độc tính của phệ tâm xà tuy không mạnh, nhưng chung quy vẫn có độc.

Một khi phệ tâm xà cắn vào da thịt bên ngoài, dù nó không chui vào thì độc tố nếu không được giải kịp thời, người trúng độc cũng không thể sống lâu.

Vân Trân rất rõ ràng điểm này.

Cho nên thời điểm phệ tâm xà bò tới ngoài trái tim, Vân Trân lên tiếng.

“Ta nói...”

Giọng nàng rất nhỏ, giống như sắp ngất đi.

“Cái gì?” Thất Công hét lên, không cam tâm trò chơi cứ kết thúc như vậy.

Có điều, dù có muốn chơi điên cuồng, gã vẫn còn nhớ Trấn Bắc Hầu muốn gì.

Nghĩ đến Trấn Bắc Hầu, Thất Công theo bản năng rùng mình.

Có lẽ trên thế gian này, không có bao nhiêu người dám đối địch với người đó.

“Ưm...”

Khoảnh khắc phệ tâm xà ở ngay lồng ngực Vân Trân thè lưỡi, chuẩn bị tấn công, phía sau đột nhiên có một bàn tay vươn tới bóp chặt đầu rắn, kéo nó ra khỏi người Vân Trân, ném vào cái bình bên cạnh dưới đất.

“Nói đi, ai đứng sau lưng ngươi? Còn binh phù, các ngươi giấu binh phù đi đâu?” Thất Công đứng trước mặt Vân Trân, hai tay ôm vai, sắc mặt âm trầm.

“Kẻ đứng sau... Đứng sau...” Đầu Vân Trân vô lực cúi xuống, giọng rất nhỏ, cứ như giây tiếp theo sẽ hôn mê bất tỉnh.

Thất Công nhón chân, lắng nghe vài giây vẫn không nghe rõ, ánh mắt hiện lên lửa giận.

“Kẻ sau lưng ngươi rốt cuộc là ai? Binh phù hiện tại đang ở đâu?” Thất Công mất kiên nhẫn lặp lại, đưa lỗ tai tới gần.

“Kẻ đứng sau... Chính là... Chính là...” Giọng Vân Trân càng ngày càng nhỏ.

“Cái gì? Ngươi lớn tiếng chút!” Thất Công bực bội.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.