Vân Trân nhìn Quả Nhi, ra hiệu bảo nàng ấy đừng nói chuyện.
“Mấy người các ngươi, ra ngoài mang hành lý vào đây.” Lúc này, Tô trắc phi lên tiếng.
“Vâng.” Bích Diên nhận lệnh.
Triệu Húc cũng muốn hỗ trợ, lại bị Tô trắc phi ngăn cản: “Con phải nhớ kỹ, con là Tứ thiếu gia của Ninh Vương phủ! Sau khi hồi kinh, mỗi hành động của con đều bị người ta chú ý, nhất định không thể lại làm ra những chuyện mất thể diện này.”
Triệu Húc lần nữa ngồi xuống, gật đầu với Tô trắc phi: “Vâng, nhi tử hiểu.”
Sau đó, Bích Diên dẫn theo mấy người Vân Trân ra cổng lớn mang hành lý vào.
Trên đường, bọn họ gặp mấy hạ nhân khác, không ai muốn tới hỗ trợ, ngược lại tốp năm tốp ba chỉ chỉ trỏ trỏ.
“Đúng là quá đáng! Coi chúng ta là đoàn xiếc ảo thuật sao!” Nguyên Bảo oán giận.
Quả Nhi cũng không vui.
“Được rồi, sớm thu dọn xong một chút thì sớm bị vây xem.” Vân Trân khuyên.
Hi vọng Ninh Vương có thể sớm trở về.
Vân Trân thầm nghĩ.
Nhưng đến cuối cùng, sau khi bọn họ đưa hết đồ tới đại sảnh, lại đợi thêm hai canh giờ, mãi đến khi mặt trời lặn, Ninh Vương mới cùng Cơ phu nhân khoan thai từ bên ngoài trở về.
Ninh Vương khoảng bốn mươi tuổi, dáng người hơi mập, từ gương mặt có thể nhìn ra thời điểm ông ta còn trẻ cũng là nam tử xuất sắc, hiện tại lớn tuổi rồi, trông có vẻ thân thiện hiền lành.
“Tô... Tô phi... Sao các ngươi lại ở đây?” Đột nhiên nhìn thấy trắc phi và nhi tử sau sáu năm xa cách, Ninh Vương khiếp sợ tới há miệng, dường như không thể tin được.
Tô trắc phi đứng dậy, khóe mắt ướt át mà nhìn người đối diện: “Thiếp rất nhớ vương gia, muốn sớm được nhìn thấy vương gia, cho nên vừa hồi phủ liền tới đây chờ, một phút cũng không dám trì hoãn!”
“Việc này, việc này... A, đều là bổn vương sai.” Ninh Vương tiến lên trước vài bước, nắm lấy tay bà ta, nhìn Tô trắc phi nhiều năm không gặp nhưng dung nhan không hề thay đổi, lại vì lời bà ta vừa nói, trong lòng vừa cảm động lại áy náy, “Nếu biết hai người về sớm, bổn vương đã không ra ngoài thưởng tuyết... Sáu năm rồi, nàng một chút cũng không thay đổi. Bổn vương... Bổn vương già rồi.”
“Vương gia đang trêu ghẹo thiếp sao?” Tô trắc phi nghiêng đầu, lau nước mắt, “Sáu năm, thiếp sao có thể không thay đổi? Húc Nhi cũng đã trưởng thành... Đúng rồi, Húc Nhi, mau bái kiến phụ vương con! Trước đây không phải con nói đã lâu không gặp phụ vương, cũng rất nhớ mong sao?”
“Nhi tử Húc Nhi, bái kiến phụ vương, thỉnh an phụ vương.”
Vừa dứt lời, Triệu Húc liền quỳ xuống, dập đầu ba cái với Ninh Vương.
“Tốt tốt tốt, mẫu tử hai người thật sự có lòng. Húc Nhi, mau đứng lên!” Ninh Vương thấy thế, vội nâng Triệu Húc dậy. Nhìn nhi tử đã trưởng thành, Ninh Vương không khỏi cảm khái, “Húc Nhi cũng đã lớn, thật hiểu chuyện! Mấy năm nay, thật ủy khuất cho mẫu tử hai người...”
“Vương gia...”
“Phụ vương...”
Tình cảnh có vẻ cảm động.
“Vương gia, đây là Tô phi tỷ tỷ sao?” Đúng lúc này, bên cạnh truyền đến một giọng nói kiều mị.
Lời vừa nói ra như đá ném xuống hồ, phá tan bầu không khí cả nhà đoàn tù.
Tô trắc phi ngẩng đầu nhìn ra cửa.
Chỉ thấy đứng ở đó là một nữ nhân dung mạo tuyệt diễm. Nữ nhân kia như đóa hoa phù dung nở trên nền tuyết mùa đông, dịu dàng lại xinh đẹp, chỉ đứng một chỗ thôi cũng khiến người ta không nhịn được mà muốn che chở, yêu thương.