“Chuyện nàng đã quyết định, rất ít ai có thể thay đổi quyết định của nàng.” Lệ Vô Ngân quay đầu nhìn Vân Trân, bình tĩnh nói, “Nhưng ta chỉ muốn nhắc nhở nàng một câu, nếu nàng còn muốn sống sót về thành Quán Châu gặp người kia thì đừng tùy hứng nữa.”
Nói xong, Lệ Vô Ngân bỏ đi. . ngôn tình sủng
Vân Trân đứng ở cửa nhìn theo bóng dáng hắn, nụ cười trên mặt biến mất dần.
Nàng cũng không muốn “tùy hứng”, chỉ là, nàng thật sự còn có thể sống sót trở về thành Quán Châu sao?
Có đôi khi nàng lại nghĩ, có lẽ nàng thật sự nên chết trong biển lửa đó.
Nhưng cố tình, nàng còn sống.
Nàng biết thi thể Lệ Vô Ngân để lại kia chỉ có thể lừa gạt nhất thời. Chờ Triệu Húc bình tĩnh lại, khẳng định sẽ phát hiện điểm đáng ngờ, chỉ sợ hiện tại, hắn đã phát hiện thi thể kia không phải nàng.
Thi thể kia không phải nàng, vậy có nghĩa nàng còn sống.
Nhưng chuyện nàng còn sống đối với hắn mà nói lại là một sự dày vò.
Hi vọng, chờ mong, căng thẳng...
Hiện tại nàng theo sư phụ đi tìm vị đại phu ẩn cư hơn hai mươi năm kia.
Sư phụ nói, đó là hi vọng cuối cùng của nàng.
Nhưng nếu bọn họ tới núi Kỳ Sơn, phát hiện “hi vọng cuối cùng” kia chỉ là gạt mình gạt người thì sao?
Nàng không dám nghĩ nữa.
Có câu, hi vọng càng nhiều, thất vọng càng lớn.
...
Lúc này, trong thành Quán Châu.
Quản gia của Túc Vương phủ mới rời khỏi Hàn Lan Viện.
Gã tới là vì chuyện tu sửa Tê Thư Trai.
Khoảng thời gian trước, Tê Thư Trai bị cháy, Vân cô nương ở Tê Thư Trai bất hạnh qua đời. Thời điểm Vân cô nương mới qua đời, chủ tử nhà gã còn rất đau lòng, ở Tê Thư Trai canh giữ ba ngày, ba ngày sau mới chịu bước ra.
Sau khi hắn ra khỏi Tê Thư Trai, quản gia vốn tưởng sẽ an táng Vân cô nương kia thật long trọng.
Nhưng kỳ lạ là, rõ ràng trước đó chủ tử nhà gã rất thương tâm, nhưng đối với chuyện sau này của Vân cô nương có vẻ tùy tiện. Hắn chỉ phân phó Nguyên Bảo công công tìm một miếng đất ở ngoại ô, chôn cất Vân cô nương.
Hành động này hình như hơi “bạc tình“.
Nhưng tâm tư của chủ tử, kẻ làm hạ nhân như họ há có thể tùy tiện phỏng đoán?
Ví dụ như sau khi an táng Vân cô nương, chủ tử nhà gã lại phân phó xây dựng lại Tê Thư Trai.
Không chỉ xây dựng lại Tê Thư Trai, còn phải làm cho giống trước khi hỏa hoạn.
Do vậy, quản gia mới vì chuyện này từ Hàn Lan Viện bước ra.
“Ngươi buông ta ra! Ngươi ngăn cản ta làm gì!”
“Tiểu tổ tông à, ngài không thể đi về phía trước nữa!”
“Dựa vào đâu hả? Ngươi không cho ta đưa sư phụ đi, nói không làm chủ được! Nếu ngươi không làm chủ được, ta đây sẽ đi tìm người có thể làm chủ, ngươi cản ta, không cho ta gặp vương gia của các ngươi hả? Đây là đạo lý gì? Chẳng lẽ các ngươi đường đường là người của Túc Vương phủ lại không nói lý lẽ sao?”
“Suỵt! Ngài nhỏ tiếng một chút! Nơi này là vương phủ!”
“Cút ngay! Ta muốn gặp vương gia của các ngươi!”
Quản gia mới bước ra khỏi Hàn Lan Viện, liền thấy Nguyên Bảo công công bên cạnh vương gia cùng hài tử sáu bảy tuổi lôi lôi kéo kéo.
Vừa thấy hài tử kia, Quản gia liền đau đầu.
“Tằng quản gia, Tằng quản gia...”
Quản gia đang muốn bỏ đi, không muốn Nguyên Bảo phát hiện. Nguyên Bảo gạt tay Vương Kỳ Lân ra, chạy về phía này, làm quản gia muốn lén lút tránh mặt cũng không được.