Sau đó bà tử bỏ tiền ra thuê hai tráng hán, đào mồ, chôn thi thể của thai phụ.
Sau khi mai táng cho thai phụ, bà tử cũng rời khỏi thôn Trát Lạc.
Chuyện này với thôn dân Trát Lạt có chút đen đủi, nếu không phải Ám Ngũ tới hỏi thăm, dùng chút thủ đoạn, chỉ sợ không thể tra ra.
Nếu không tra ra, có lẽ rất nhiều năm sau cũng không ai biết đã từng có thai phụ chết ở thôn Trát Lạc hẻo lánh.
Nếu chỉ là một thai phụ bình thường khó sinh mà chết ở thôn Trát Lạc, Vân Trân đã không biến thành như vậy.
Nhưng cố tình lại có quá nhiều sự trùng hợp.
Quả Nhi chết.
Trước khi chết, nàng ấy để lại manh mối thôn Trát Lạc cho nàng.
Bọn họ dựa theo manh mối, tìm tới thôn Trát Lạc.
Ở thôn Trát Lạc, bọn họ biết đến thai phụ kia.
Mà cái ngày thai phụ kia chết, nói đến cũng thật trùng hợp, thế mà là buổi tối Liễu Trản Anh sinh con!
Cố tình, Quả Nhi lại chết trong tay người ở Bạc Liễu Viện.
Trước khi chết, Quả Nhi còn từng tới Tê Thư Trai tìm nàng, nói có chuyện quan trọng liên quan tới Triệu Húc muốn nói với nàng.
Nhưng Quả Nhi không đợi được nàng tới, đã bị người của Liễu Bạc Viện đánh chết.
Đủ chuyện như thế, nếu nói không liên quan, sợ rằng không ai tin.
Nhưng nếu có liên quan, vậy sự việc vô cùng nghiêm trọng.
Trước khi Liễu Trản Anh sinh con, nàng từng bắt mạch cho Liễu Trản Anh.
Tình huống của Liễu Trản Anh khi đó không ai rõ hơn nàng.
Lúc ấy, sức khỏe Liễu Trản Anh rất kém, khó thở công tâm, nàng ấy và thai nhi trong bụng đều gặp nguy hiểm. Kết quả chẩn bệnh tốt nhất ngay lúc đó của Vân Trân là chỉ có một người có thể sống.
Nhưng cuối cùng, sau khi bà tử Liễu gia phái tới, cả hai đều sống sót, hơn nữa hài tử chào đời còn rất khỏe mạnh, hoàn toàn không có vấn đề gì về sức khỏe.
Khi đó Vân Trân thậm chí còn nghi ngờ chẩn bệnh của mình có vấn đề.
Dù sao với quan hệ giữa nàng và Triệu Húc, tốt nhất không nên bàn sâu về chuyện này.
Mãi đến khi tin tức Ám Ngũ tra ra đưa đến tay nàng...
Nếu phỏng đoán của nàng không sai, vậy Liễu Trản Anh và người Liễu gia đúng là to gan lớn mật.
Lẫn lộn huyết mạch hoàng thất, đó là trọng tội khi quân diệt môn!
Nghĩ đến đây, sắc mặt Vân Trân càng trắng bệch.
Trên thế gian này thật sự có nhiều chuyện trùng hợp như vậy sao?
Nhưng chuyện này vô cùng nghiêm trọng, chuyện hài tử đã bẩm báo lên triều đình, hiện tại nói là chỉ chút châm ngòi, tất cả sẽ bị ảnh hưởng.
Chuyện này rốt cuộc nên xử lý thế nào còn cần cẩn thận suy xét, kiểm chứng mới biết được.
Có điều...
Rốt cuộc có nên điều tra hay không?
Chuyện này nên điều tra thế nào.
Trong thiên hạ, người có quyền xử lý chuyện này nhất có lẽ chỉ có Triệu Húc.
Tâm trạng Vân Trân chùng xuống.
“Khụ khụ khụ...” Nàng ôm ngực, ho khan.
...
Buổi chiều hôm sau Triệu Húc mới về Túc Vương phủ.
Không đợi hắn nói, Vân Trân cũng biết chuyến đi này không có thu hoạch.
Cái người được gọi là “thần y” kia đúng là có chút bản lĩnh, nhưng y thuật, đừng nói là Vân Trân và sư phụ nàng, ngay cả một nửa đại phu trong phủ cũng không so được.
Chờ mong ra ngoài, thất vọng trở về.
“Ám Ngũ nói nàng cầm phong thư kia?” Kể xong việc thần y, Triệu Húc hỏi Vân Trân.
Vân Trân gật đầu, giao thư cho Triệu Húc.
Triệu Húc nhận thư, mãi đến khi xem xong cũng không nói gì.
Vân Trân nhìn hắn, thấy cung mày hắn nhíu chặt.
Lúc vừa biết nội dung phong thư, nàng từng nghĩ có nên thiêu hủy nó không?
Nhưng sau đó nàng lại cảm thấy Triệu Húc vẫn có quyền được biết.