Như nhìn ra nghi hoặc của nàng, Triệu Húc giải thích: “Nàng ấy cũng là ám vệ. Ta không yên tâm an toàn của nàng, cho nên để nàng ấy ở bên bảo vệ nàng.”
Vân Trân gật đầu.
“Nàng đừng lo lắng, nơi này cách Nham Biên thành không xa, chúng ta nhất định sẽ bình an trở về.” Triệu Húc nắm tay nàng, nói.
“Có chàng ở đây, thiếp đương nhiên không sợ.”
Vèo.
Đúng lúc này, trong số người Nhung đuổi theo cũng có kẻ kéo cung bắn tên.
Trong số đó có rất nhiều cao thủ cưỡi ngựa bắn cung.
Nếu đã phái tới ám sát Triệu Húc, đương nhiên là cao thủ trong cao thủ.
Mũi tên bắn tới vừa chuẩn vừa ổn.
Nha hoàn cũng khó khăn tránh đi.
Nàng vừa né tránh, ưu thế tạo ra trước đó lập tức không còn.
“Vương gia, cứ như vậy không phải cách.” Ám Thất nói, “Bắt buộc phải có người xuống xe ngăn cản bọn họ.”
Lời Ám Thất nói, những người khác trên xe đều biết.
Nơi này là địa giới Nham Biên thành, gần đây lại có Trấn Bắc quân đóng giữ, người Nhung không dám làm càn, cho nên lần này ra ngoài, bọn họ không mang theo nhiều vũ khí và nhân thủ, hơn nữa bọn họ ngồi xe ngựa, đối phương lại có cung tiễn thủ lợi hại, cứ tiếp tục như vậy, sớm muộn cũng sẽ bị bắt.
Do đó, bắt buộc phải có người ở lại giữ chân người Nhung, cho Triệu Húc thời gian chạy về Nham Biên thành.
Chỉ cần vào Nham Biên thành, bọn họ sẽ an toàn.
“Để ta và Ám Thập ở lại.” Ám Cửu nói.
Ám Thập chính là tên của nha hoàn kia.
“Vương gia, thuộc hạ tình nguyện ở lại, trợ giúp vương gia rời đi.” Ám Thập nói.
Triệu Húc nhíu mày.
Hắn nhìn Vân Trân bên cạnh, gật đầu: “Sống sót trở về.”
“Vâng.”
“Vâng.”
Ám Cửu và Ám Thập đáp.
Nói xong, hai người nhảy xuống xe ngựa.
Ám Cửu tiến công, Ám Thập xa công.
Ám Thất đánh xe ngựa đưa Triệu Húc và Vân Trân chạy về phía Nham Biên thành.
Nhưng bọn họ mới đi được không lâu, lại gặp mai phục.
“Ngươi đi ứng phó, để ta đánh xe.” Nói xong, Triệu Húc lao ra ngoài, đoạt lấy roi ngựa trong tay Ám Thất.
“Vâng.” Ám Thất đáp.
Dứt lời, gã rút bội kiếm trên eo ra, nhảy xuống xe ngựa, tấn công đám người Nhung mai phục.
Triệu Húc đánh xe ngựa chạy về phía Nham Biên thành.
Trên xe ngựa không ai nói gì.
Đi một lúc, Triệu Húc đột nhiên dừng lại.
Vân Trân không khỏi cảm thấy bất an.
Quả nhiên, Triệu Húc vén màn xe, nhìn nàng: “Người Nhung nhằm vào ta mà tới, chỉ cần ta còn sống, bọn họ sẽ không từ bỏ đuổi giết. Cho nên, nàng cứ trốn vào bụi cỏ, để ta dẫn dụ họ đi.”
Nơi này thuộc địa giới Nham Biên thành lại có người Nhung xuất hiện.
Sao người Nhung lại biết hắn ở đây?
Lần này bọn chúng có bao nhiêu người tới?
Ám vệ phía sau có thể chắn người Nhung đến lúc nào?
Còn cả phía trước liệu có người Nhung mai phục hay không?
Tất cả, bọn họ đều không biết.
Triệu Húc chỉ biết mục tiêu của đám người Nhung này là hắn.
Chỉ cần hắn còn ở đây, đám người Nhung kia sẽ như chó điên cắn chết không bỏ.
Như vậy Vân Trân đi theo hắn chỉ có nguy hiểm.
Hắn không thể để Vân Trân mạo hiểm cùng mình, huống chi hiện tại Vân Trân còn mang thai.
Mục tiêu của đám người Nhung đó là hắn, cho nên hắn muốn Vân Trân tạm thời trốn đi, để hắn tiếp tục đánh xe ngựa đi trước.
Như vậy chỉ có xem vận may của hắn.
Nếu may mắn, trước khi người Nhung đuổi tới, hắn đã về tới Nham Biên thành tìm cứu binh.
Nếu không may, hắn gặp lại đám người Nhung đó...
Dù thế nào, chỉ cần hắn không ở bên, Vân Trân đều sẽ tương đối an toàn.