Cung Nữ Thượng Vị Ký: Nhất Phẩm Hoàng Quý Phi

Chương 1211: Chương 1211: Ra tay tương trợ




Tuy rằng Tam gia không phải họ Hoàng Phủ, nhưng Hoàng Phủ lão gia tự hỏi mấy năm nay Tam gia ở Hoàng Phủ gia, Hoàng Phủ gia chưa từng có chỗ nào bạc đãi ông ta cả.

Ông thật sự không ngờ giao tình nhiều năm như vậy, kết quả lại đổi lấy kết quả này.

“Hừ! Chim chết vì mồi, người chết vì tiền.” Tam gia hừ lạnh một tiếng, “Ta ở Hoàng Phủ gia cũng như là quáu thảnh thơi, vốn dĩ không định ra tay nhanh như vậy, muốn trách thì trách các ngươi muốn đưa thứ này tới vương đình. Đồ các ngươi đưa thay cản đường người khác, người khác bỏ tiền muốn mạng các ngươi. Còn ta, đương nhiên không thể bỏ qua tiền đúng không?”

“Ngươi, cái tên khốn nạn nhà ngươi!” Hoàng Phủ lão gia giận mắng.

“A, còn giận sao? Đừng nóng giận!” Nói rồi, Tam gia nhặt thanh kiếm dưới đất lên, đi đến trước mặt Hoàng Phủ lão gia, chĩa kiếm vào yết hầu ông, nói, “Ngươi yên tâm, hôm nay sau khi cha con ngươi chết ở đây, ta tất nhiên sẽ 'báo thù' cho các ngươi! 'Báo thù' xong, cửa hàng Hoàng Phủ của các ngươi, ta sẽ giúp các ngươi tiếp quản, kinh doanh thật tốt. Ngươi cứ yên tâm lên đường đi.”

Nói xong, Tam gia giơ kiếm lên, đâm xuống lồng ngực Hoàng Phủ lão gia.

“Cha!” Hoàng Phủ Ngạo Tuyết hét lớn.

Đúng lúc này, nơi xa có một hạt đậu phộng bay tới đánh vào thân kiếm. Tam gia rên rỉ một tiếng, cổ tay tê rần, kiếm trong tay rơi xuống, phát ra tiếng loảng xoảng.

“Ai đó?” Tam gia nhìn trái phải, cuối cùng hướng về ba người ngồi trên xe ngựa cách đó không xa, “Ba vị, ta khuyên các ngươi đừng rảnh rỗi xen vào chuyện của người khác, bằng không...”

Ánh mắt Tam gia trở nên tàn nhẫn.

“Xen vào thì sao?”

Vân Trân được Lệ Vô Ngân dìu xuống xe ngựa, chậm rãi đi về phía này.

Đám đạo tặc thấy thế, lập tức rút đao bên hông, bao vây nàng và Lệ Vô Ngân.

Nhưng bước chân của Vân Trân lại rất ổn định, sắc mặt cũng rất bình tĩnh, dường như không quan tâm địch ý của Tam gia và đám đạo tặc.

“Bắt nạt người yếu, thất tín bội nghĩa, bán đứng bằng hữu? Nếu xử lý tiểu nhân như vậy cũng coi là rảnh rỗi xen vào chuyện của người khác, ta đây hôm nay đúng là muốn quản chuyện này.” Vân Trân đến trước mặt cha con Hoàng Phủ Ngạo Tuyết mới dừng lại.

Đám đạo tặc muốn xông lên ngăn cản, nhưng đều sợ hãi Lệ Vô Ngân phía sau Vân Trân, không dám hành động thiếu suy nghĩ.

Vân Trân ngồi xổm xuống kiểm tra vết thương cho Hoàng Phủ Ngạo Tuyết, giúp nàng ấy xử lý đơn giản, lại đưa nàng ấy một viên thuốc: “Uống nó đi.”

Hoàng Phủ Ngạo Tuyết nhìn viên thuốc trước mặt, gật đầu, duỗi tay nhận lấy, bỏ vào miệng. Thấy Hoàng Phủ Ngạo tuyết đã uống, Vân Trân cũng đưa cho Hoàng Phủ lão gia một viên thuốc.

“Đa tạ.” Sau khi Hoàng Phủ lão gia đã uống thuốc, Hoàng Phủ Ngạo Tuyết đa tạ Vân Trân, “Ân tình của cô nương, ta và cha ta khắc ghi trong lòng. Nhưng thế cục trước mặt, cô nương và vị... Công tử này vẫn nên rời đi trước đi. Nếu ông trời đã muốn diệt Hoàng Phủ gia ta, Hoàng Phủ gia ta cũng không muốn liên lụy người vô tội.”

“Đúng vậy, cô nương, người đi đi.” Hoàng Phủ lão gia lo lắng nói.

“Hiện tại nếu các ngươi rời khỏi đây, chúng ta có thể làm bộ coi như chuyện vừa rồi không hề xảy ra, tha cho các ngươi rời đi!” Lúc này, thủ lĩnh đạo tặc ngồi trên lưng ngựa lên tiếng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.